Thứ Ba, 22 tháng 4, 2014

Hè về (tiếp )

Hè về (tiếp )

thương nhau xa cách bấy lần
nhớ nhau tâm đấy như gần bên nhau
hè về phượng đỏ nhuốm màu
con tim đỏ rực nghẹn trào lệ tuông

chia tay tình nhở nhử buồn
rời xa hương ái khơi nguồn tương tư
thơ tình nhờ bạn chuyển thư
từ ngày nhận ấy ngôn từ chưa trao

trăng khuya chênh chếch nghẹn ngào
hè về rên rỉ sầu đau ve sầu
nhớ xưa đuổi bướm bên cầu
bướm bay má đỏ bờ môi nụ cười

tình xuân dạo ấy người ơi
hư hao trang giấy thơ rơi tay người
thoát xem e thẹn em cười
nắng hồng ghen với nụ cười của em

trường xưa phượng rụng đầy thềm
chiều nay tư lự nổi niềm cô đơn
ghét chi cái gió dổi hờn
thổi cô tình mộng dạo đờn sang ngang

nhạt nhòa hạt nắng chiều tàn
anh ngồi nhặt lấy nát tan hạt tình
còn đâu bóng dáng xinh xinh
còn đâu hoài niệm hương trinh ngày nào

bài thơ nay đã nhạt nhàu
chơn tinh anh đã muôn màu với ai
hè về phượng đỏ tim ray
lối xưa hờ hửng trang đài xa xâm
 

Em tập làm thơ

Em tập làm thơ

em tập làm thơ phải không em
vần thơ ngộ nghỉnh nhở trăng đêm
sương sa tí tách quỳnh hoa nở
hương thơm sực nức cánh thơ sen 

em tập làm thơ viết dở dang
trang thơ đơn giản ẩn cao sang
nửa như trăng khuyết nữa trăng huyền
sắc hương ngòi bút mộng đài trang

em tập làm thơ tợ gió ngàn
tợ tình cô gái dưới trăng vàng
phất phơ cành liểu đùa gió mới
rơi giọt tình nồng khách bàng quang

em tập làm thơ anh lại sang
vần com chữ thích tặng thơ nàng
mong ấy nhận đây lòng ưu mến
và cả nụ hôn đến bạn vàng
 

hạ trắng tim tôi (tiếp )

hạ trắng tim tôi (tiếp )

tôi dừng chân bên kia bờ suối vắng
đêm hạ tàn trặng lăng đáy sông hờn
nổi buồn dâng xé lòng tôi đau đớn
xót thương ai môt nắng dãi dầu sương 

thân liểu yếu giữa dòng đời xuôi ngược
nơi xứ xa thầm bước những đêm hoang
thuyền chênh chong cập bến mộng chiều tàn
tim trăn trở khôn ngưng dòng lệ nóng

tôi thẩm nguyện cầu nàng tiên cõi mộng
vửng tay chèo trước ngọn sóng biển đời
làn nắng nhạt chơ vơ hãy ai ơi
xin chớ khóc vì đời còn tất cả

bao vất vả là nhân gieo tốt quả
chữ hiếu trung cao cả lắm nhen em
xứ người ai thao thức với trăng đêm
run vai nhỏ đứng lên trong nắng lạ

ai hởi ai vần thơ trao sắt đá
gửi hồn lên nhân quả đến tương lai
thương cho ai dầu bao những đắng cay
vẫn đứng dậy dầu bao lần vấp ngã

cành phượng đỏ vương cao trong gió lả
cánh phượng hồng có cả mắt nai trong
có hương tóc và có má ửng hồng
em e thẹn tiển anh ra tiền tuyến
 

NỔI BUỒN HOA PHƯỢNG

NỔI BUỒN HOA PHƯỢNG

nhớ hè nào tặng nhau cành phượng thắm
màu phượng hồng màu áo trắng thân thương
em mĩm cười lúng lính má ửng hồng
trong nắng sáng vấn vương hạt sương đọng

dầu một mình đi giữa cõi mênh mông
cánh phượng đỏ sưởi ấm lòng tuổi mộng
trong hành trang ước vọng bước quân hành
màu hoa phượng vẫn thấm đậm lòng anh

tình hoài mộng biển đời đầy sóng gió
gót chinh nhân đây đó khắp chiến trường
ba lô nặng mối tình màu hoa phượng
con tim mãi vấn vương tình cố cựu

đêm tiền đồn nhiều đêm quên giấc ngủ
nhớ người xưa chùm phượng đỏ trang đài
bừng dỉ vảng cỏi hư chừng sống lại
dầu một lần phượng đỏ mến yêu say

chiều đồi sim dừng quân bên bờ suối
lòng hoang sơ sâu lắng bóng người thương
nâng bá súng khắc lên cành hoa phượng
mắt vô hồn chìm lặng cõi mênh mông

tuổi học trò còn nặng gánh hành trang
tôi ước ao được ngồi cạnh bên nàng
bên bờ suối trong xanh choàng vai mộng
chiến tranh chi gây nên cảnh ly tan

nhớ thuở nao tan trường ta chung bước
lối về nhà thấm ước hạt mưa xuân
tay trong tay ánh mắt như ngập ngừng
lời yêu dấu chưa từng lần bài tỏ

trong ánh mắt như hai con chim nhỏ
ríu rít ca tình đỏ cánh phượng hồng
em e thẹn run run viền môi mộng
như đợi chờ nóng bỏng nụ hôn yêu

đường phố nhỏ không đủ cho đôi lứa
cho trái tim ngọn lửa của ân tình
vành trán rộng vương hình ảnh lung linh
màu phượng đỏ bạn tình đang cháy bỏng

tình thơ ngây tơ duyên chưa bén mộng
chiến tranh chi tan vọng khoát chinh y
nổi thương đau hoa phượng lúc chia ly
đầy nước mắt uất hờn duyên đôi lứa

một người ngã kết thù thêm thêm nữa
chiến tranh ôi mi hãy biến mau đi
hồn u sầu tang tóc mảnh tình si
chôn uất hận nổi buồn màu hoa phượng
 

HẠ XA

HẠ XA

nhớ chăng hạ ấy chia tay
phượng hồng ép vở trang đài luyến lưu
mắt em sầu vợi xa xôi
ngắt chùm phượng đỏ tỏ lời nhớ nhung

bao mùa hạ đến vô chung
bóng nàng xa tít nảo nùng tim xao
bao nhiêu hoài niệm thuở nao
theo mùa phượng đỏ bạc màu thế nhân

gặp cơn gió lạnh bâng khuâng
hàng phượng rụng lá mây ngàn bay xa
mỗi ngày mỗi nổi buồn qua
bảo giông thái thế lệ hoa ngấn sầu

phượng xưa giờ biết tìm đâu
người đi tách biệt phân ly hai đàng
trời như rấm rức mưa ngàn
chiều xô xát gió đài trang biệt mờ

để ai thương nhớ trông chờ
người đây kẻ đó đôi bờ thương đau
phượng hổng trang sách hư hao
hạ xa cõi mộng bỗng đâu trở về

người xưa sóng mắt si mê
tóc mây buông thả tái tê má hường
sương rơi ngấn hạt tơ vương
phất phơ áo trắng thân thương thuở nào

bờ môi ngọt lịm má đào
nụ hôn lưu luyến rạt rào mê say
bàn tay nắm lấy bàn tay
chìm trong đáy mắt hình ai tình sầu

đường xưa phượng đỏ còn đâu
bóng ai mờ nhạt qua cầu gió bay
say sưa giấc mộng trang đài
lảng quên hạ đỏnhạt phai phượng hồng

bây giờ hai nẻo nghịch dòng
tang thương con nước hoài mông vô thường
mới hay bến lạ ngàn phương
ngấn sầu ai dễ vấn vương lưới tình

nổi niềm thổn thức bên mình
cố nhân hạ cổ ân tình khôn phai
phượng hồng ép sách liêu trai
xa xôi tình hởi u hoài đài trang

từ ngày em bước sang ngang
bao mùa phượng đỏ hạ tàn trăng đêm
trường xưa mây trắng phủ im
hàng cây ghế đá chồng thêm nổi buồn

phượng hồng lưu bút lệ tuôn
nhớ tà áo trắng trĩu lòng thở than
rêu phong phủ kín hạ tàn
tiếng ve rầu rỉ cung đàn nhở tan

tro tàn lớp học buồn lan
hạ về lưu ảnh bóng nàng xa xâm
nụ cười chợt tắt trăng rằm
mùa hạ phượng đổ thì thầm tiếng yêu

trang thơ in đậm nàng kiều
em còn nhớ lấy liêu xiêu chân tình
em đi ngày tháng lặng thinh
ngày đêm tôi nhớ bóng hình trong tim

nhớ người áo trắng nảo phiền
tóc xanh ngày củ chồng thêm bạc đầu
nhớ người đất khách xa xôi
tôi như lạc lỏng nổi sầu hạ xa.

Thứ Bảy, 19 tháng 4, 2014

Nhớ hè

Nhớ hè

xứ xa mong ngóng bóng hồng
chập chờn cánh võng chao lòng người thương
dư âm hương ái vấn vương
hè về phượng nở sân trường mơ hoa

đây đâu hình bóng người ta
nhạt nhòa ký ức nắng tà lung linh
ve kêu gợi ảnh người tình
một tà áo trắng tim mình nhói đau

thắng năm mưa gió phủ màu
xác xơ phượng thắm má đào xa khơi
giọng ai trầm bổng chơi vơi
đây tôi lưu nhớ khó rời giai nhân

hạ sầu môi nhạt hôn tân
tình sầu day dứt cung đàn dở dang
từ ngày em bước sang ngang
ngôi làng quê nhỏ còn ta với sầu

bên người hạnh phút trăng sao
còn tôi tim vở thành đôi bẻ bàng
gió xa thổi nhẹ hương nàng
tôi ôm lấy gió mơ màng người thương

một mình với chữ tơ vương
mảnh mai sợi nắng nhở nhường giai nhân
gửi lên môi gió hôn tân
để vơi bao nổi bâng khuâng nhớ nàng

mong rằng tình đẹp sao ngàn
để thương để nhớ lên làn môi xinh
bẻ bàng bóng thỏ chập chình
ngở ngàng tan tác dáng hình em đâu

xứ người da diết héo sầu
bên kia đầm ấm còn tôi ngậm hờn
lời thơ đọng ướt sương hôm
nhặt sầu tim nhói tôi ôm tình sầu

MƯA HẠ

MƯA HẠ

vịn cớ băng đường tránh gió mưa
hình như ngấn lệ ngận ngừ chua
anh biết tim em còn vương vấn
tháng sáu mưa sầu ngập lối xưa
-
cảm xúc ngày nao còn không đấy
mặc dầu nặng hạt mưa ngập lầy
mọi ngã mọi đường như sóng vổ
tình mộng ban đầu vẫn ngất ngây
-
mây thương bay mãi tận chân mây
nọ rảnh cheo leo giỏ xẻ cây
biển tình sóng vổ nhòa tim nát
còn lại tình anh với tym gầy
-
mưa hạ tháng sáu sóng dậy lòng
hồn thơ nặng nợ em biết không
tháng sáu có dù mưa buốt lạnh
tình anh vẫn đợi lúc trời trong
-
hạ buồn ngập lệ tình man mác
cánh phượng nhạt màu tim nát tan
em đi sang chốn tình hư ảo
tháng sáu mưa buồn khóc ve than
-
tháng sáu mưa sầu mưa tầm tả
mưa hạ buồn vội vả đi hoang
hạt mưa nhòe ươn ướt mắt nàng
bong bóng nổi rồi tan dòng nước
-
con đường xưa như quen nhịp bước
hàng me si gió lướt lá rơi
tiếng ve kêu ảo nảo không lời
chung dù nhỏ làn hơi ấm áp
-
mưa tháng sáu gió giông bảo táp
trái tim ta tháng chạp đông hàn
cùng chung ô cạnh với đài trang
trăm nổi nhớ miên mang mưa hạ
-
phút chia tay nổi buồn tàn tạ
từ biệt trường xót dạ trong tim
ngày bao ngày da diết cánh chim
bay đất lạ nhấn chìm tâm thức
-
mưa tháng sáu day dưa chẳng dứt
hạt mưa bay ray rức người xa
tận đáy lòng tìm ẩn ngấn hoa
ngày hội ngộ âu là biền biệt
 

Hạ trắng tim anh

Hạ trắng tim anh

bâng khuâng hạ trắng trở về đây
vẫn hàng phượng vĩ vẫn tim gầy
lặng nhau lệ nóng lăn trong máu
khăn nhòa ướt đẩm lúc chia tay

anh đi nghỉa vụ trong hoan khải
vững mãi niềm tin dưới nắng mai
mong mãi tình ta ngày sum tựu
giữ yên đất nước chí hùng trai

rất xúc động với lời chia sẽ
hải đảo xa lặng lẻ tim rung
biển gió ngàn in đậm tình chung
bên là biển bên em gái nhỏ

nơi hải đảo chẳng hoa phượng đỏ
chỉ nắng vàng sóng gió vổ bờ
nhớ em nhiều vạch cát trang thơ
mơ một cõi lặng yên tiếng súng

mùa hạ về tự nhiên hoài vọng
nhớ trường xưa ươm mộng xa xôi
thương em nhiều thương cả băng ngồi
in nổi nhớ hai ta tâm sự

chốn đảo xa nhiều đêm tư lự
gìn biên cương canh giữ cõi bờ
mỗi tất đất là mỗi vần thơ
lồng gió biển gửi về bạn ngọc

nhớ thuở nao ta cùng đi học
nhặt phượng hồng cài tóc em thơ
nay hè về như những giấc mơ
miền hải đảo ngẩn ngơ nổi nhớ

đời lính chiến dãi dầu sương gió
gìn biên cương mong đó bình yên
nơi hậu phương bục giảng em hiền
em có nhớ tình anh lính biển

vần thơ đây theo gió trăng đêm
hòa cơn sóng tung tăng dồn dập
cánh phượng đỏ ép vào trang tập
ngọt lịm tình ôm ấp hai ta

dầu hôm nay tận nơi đảo xa
anh nhớ mãi một loài hoa phượng
dưới sân trường kỹ nệm thân thương
nghiên vành nón em cười khúc khích

khúc ve sâu kêu vang rả rít
dưới hàng phượng tỉnh mịch nên thơ
bờ vai nào em ngã đầu mơ
tình ta đẹp không ngờ xa cách

biệt tình xưa giả từ trang sách
gìn non sông huyết mạch lòng trai
hải đảo xa nhung nhớ hình ai
tình hạ trắng trời mây bất diệt
 

CÁNH PHƯỢNG HỒNG

CÁNH PHƯỢNG HỒNG

phượng thắm hè về dạ nao nao
nhớ ai xao xuyến tim xót đau
mái trường kỹ niệm thân thương quá
lối nhỏ đường xưa gió rì rào

sân trường chiều nhạt in đôi bóng
đi sát kề vai má ửng hồng
nhè nhẹ nâng niu chùm phượng đỏ
em bảo tình ta thắm phượng hồng

ghế đá công viên như thầm nhủ
gói lòng êm ái giữa hồ thu
hai mắt nhấm nghiền môi chờ đợi
nụ hôn ngọt lịm cỏi mộng du

cũng lúc hè về ngày xưa củ
anh thay áo trắng bước quân hành
chiến trường loang lổ đầy bom giặc
trai tim in đậm ánh mày xanh

hôm nay người lính trở lại trường
tìm lại người thương thuở vấn vương
trường xưa hàng phượng vẫn như xưa
chỉ thiếu cành lan thiếu môi hường

áo trắng hôm nào thân thương ấy
biền biệt xa khơi hởi ai đây
hòa bình an ổn tim không ổn
càng nhói càng đau xót liểu mai

lặng lẻ điếm từng bước đường về
nghe lòng nặng trỉu tim tái tê
em nở ra đi quên lời hẹn
sang tay người lạ bỏ xa quê

ghế lạnh công viên buồn cô quạnh
hơi lạnh từ tim lạnh chuyền quanh
sóng hồ lấp lánh trăng mờ nhạt
cô độc đêm về lạnh tim anh

cũng hạ ngày nay ôi chát đắng
thiếu em hạ trắng xóa tim chăng
người lính âm thầm nhìn sao lạc
cỏi trời xa thẩm lạc mỹ nhân
 

Thứ Năm, 17 tháng 4, 2014

TÌNH LY BIỆT

TÌNH LY BIỆT

thuở thuở nao ta còn đi học
chung lối về nhặt cánh phượng rơi
giờ hai ta mỗi đứa mỗi nơi
mới ngộ nhận nàng ơi buồn tẻ 

em bảo đừng thương đừng nhớ nữa
đừng nhìn ai cũng ngở người xưa
lòng anh hứa con tim nào hứa
vẫn mơ về một nữa hình ai

trời dầu mưa và có mưa dai
bồng bềnh nước chân ai lạc lối
con đường xưa nào nên vương tội
sao cứ như buột bước chân anh

em bảo anh con đường màu xanh
sao anh ngở nó như tím lịm
tím từ tim tím cả trời đêm
ngộ nhận em con tim nhứt nhối

trời lúc nầy hay đổ mưa sầu
hạt mưa nhớ còn đâu em hởi
hạt mưa buồn nay ở một nơi
anh muốn nhặt hạt rơi mắt lệ

nổi nhớ em sầu dâng dâu bể
thắt con tim trùng dế chia than
hè có đến như ngở đông tàn
tim buốt giá nghĩa trang hiu lạnh

cành phượng đỏ chạnh cảm tim gan
tình ly biệt bạn vàng chia cách
cánh phượng vẫn nằm trong trang sách
người xa xôi biển cách đôi bờ

còn chăng là là những trang thơ
những kỹ niệm lặng lờ năm tháng
hè trở về lòng trôi dỉ vảng
trăng nhở tàn lẻ bạn sầu than

tình ly biệt màu tím đi hoang
tim se thắt mơ màng bóng ngọc
tà áo trắng thuở còn đi học
in khắc sâu sẽ dọc con tim

hoa phượng đây và mái trường đây
người bạn củ đường mây biền biệt
nhớ thương ai nổi niềm da diết
những đêm buồn tha thiết oăn đau

tà áo trắng dầu có nhạt nhàu
hương tình ấy hương cau lòng mẹ
nàng đi xa con tim cô lẻ
biệt mẹ già biệt cả tình anh...
 

Hạ về ( tiếp )

Hạ về ( tiếp )

bổng đâu khói lửa phải chia tay
xếp bút tùng quân giả biệt ai
từ đấy ta em như nắng lạ
xa nhau da diết cuộc tình say

nhiều đêm trăng hạ treo chiến lủy
ghìm sùng tim chai nổi ngậm ngùi
năm xưa người tiển trời mưa bụi
lệ nhỏ đoanh tròng loan mắt nai

cuộc chiến bổng đâu im tiếng súng
thống nhất nước nhà bắc nam trung
tôi trở về đây tìm hoài niệm
trường xưa phượng đỏ bóng hồng nhung

tôi trở về đây với nổi sầu
người đâu xa quá nổi thương đau
con tim ngất nghẹn hàng me rủ
như rủ tang lòng cảnh bể dâu

nhớ nhung áo trắng ngày xưa ấy
trắng xóa hồn tôi trắng lá bay
hoa phượng rụng đỏ sân trường mộng
mờ nhạt hình ai hởi trang đài

trời ơi cuộc chiến gây tang vở
áo trắng giờ đây phút hửng hờ
phiêu bạt chân trơi nơi đất hứa
còn lại trong tim chữ nhớ mơ

bóng hồng xa tít tận phương xa
quanh tôi chỉ thấy toàn người lạ
toàn cảnh u buồn in dấu than
còn chăng đau buốt một cành hoa

đã qua mười thu hè vẫn thế
hàng me xủ lá tiếng ve kêu
nghe sao nức nở tình xưa củ
mờ nhạt con tim nắng xế chiều

HẠ VỀ

HẠ VỀ

hạ về rộn rả tiếng ve kêu
hàng me uốn lá phủ sương chiều
tẻ nhạt đường xưa lòng cô quạnh
rêu phong từng khắc cảnh quang liêu

đây hàng phượng vỉ đứng chơi vơi
gió thổi đua hoa cánh phượng rơi
trường xưa mây phủ mờ tim nhói
thầm hỏi ai đây thoảng một thời

lối xưa tim vở theo năm tháng
theo cánh phượng rơi nổi ngút ngàn
em đâu quên cả màu phượng đỏ
quên cả tình ta khóc nắng vàng

những buổi tan trường tay trong tay
tà áo gió nâng em có hay
e thẹn em nép vào lồng ngực
đôi má ửng hồng phượng đỏ bay

văng vẳng đâu đây tiếng ve cười
như trêu thiếu nữ gái xuân thời
viên sỏi vô tình lăn trước mặt
hàng me nghiên ngã lá rơi rơi

nụ hôn nhẹ thoảng viền môi mộng
em cười ngặt nghẻo má ửng hồng
khoảnh khắc dường như dành đôi lứa
lửng lờ bình tím nổi ven sông

tình nhở bổng im cơn nắng hạ
con tim rộn rực nhảy trong ta
làn son phơn phớt tìm hương nhụy
địa đàng hạnh phúc bướm mơn hoa
 

GIỌT HẠ SẦU

GIỌT HẠ SẦU

đây hàng phượng vỉ đứng chơi vơi
gió thổi đua hoa cánh phượng rơi
trường xưa mây phủ mờ tim nhói
thầm hỏi ai đây thoảng một thời

lối xưa tim vở theo năm tháng
theo cánh phượng rơi nổi ngút ngàn
em đâu quên cả màu phượng đỏ
quên cả tình ta khóc nắng vàng

những buổi tan trường tay trong tay
tà áo gió nâng em có hay
e thẹn em nép vào lồng ngực
đôi má ửng hồng phượng đỏ bay

văng vẳng đâu đây tiếng ve cười
như trêu thiếu nữ gái xuân thời
viên sỏi vô tình lăn trước mặt
hàng me nghiên ngã lá rơi rơi

nụ hôn nhẹ thoảng viền môi mộng
em cười ngặt nghẻo má ửng hồng
khoảnh khắc dường như dành đôi lứa
lửng lờ bình tím nổi ven sông

tình nhở bổng im cơn nắng hạ
con tim rộn rực nhảy trong ta
làn son phơn phớt tìm hương nhụy
địa đàng hạnh phúc bướm mơn hoa

chiều hạ lặng lẻ cánh phượng rơi
nàng mây bàng bạc trắng chân trời
nhung nhớ xa xâm người xưa ấy
lệ nhòa khóe mắt chợt chơi vơi

đêm hạ trở trăn hình bóng ngọc
vò vỏ trăng sầu khóc duyên tơ
mỹ nhân lơ lửng buồng tim vở
phượng đỏ nhạt nhào ghế đá trơ

người hởi chân hoang bước hửng hờ
con tim loạn nhịp nét hoang sơ
chiều tím mơ tìm bờ môi mộng
nụ hôn êm ái của cơn mơ

hạ đỏ còn đây với ngở ngàng
hồng nhan tri kỹ bật tin vang
hoang sơ tê buốt buồng tim lạnh
bao cánh phượng rơi bấy lệ tràn
 

Hạ dalat

Hạ dalat

cái thời áo trắng thơ ngây
chân trời dalat tim nầy còn ghi
hồ hương băng ghế còn đây
thác rem còn đó trăng gầy lung linh

bâng khuâng hạ thắm phượng tình
hẹn hò áo trắng chúng mình nhở quen
phố xưa rủ ánh muôn đèn
chén trà hoa bưởi cơ hàn nhâm nhi

tơ tình nghiêng bút khắc ghi
không hề phai nhạt tình si dại khờ
trải bao năm tháng mịt mờ
xa chân em bước nổi chờ mông lung

hạ về nhớ cảnh tương phùng
nhớ nàng con gái mắt nhung thuở nào
nhiêu đêm trăn trở chiêm bao
tưởng ai tương ái ngạt ngào làm sao

vần thơ u nhả hư hao
mơ người áo trắng má đào dễ thương
hạ về quay lại sân trường
rêu phong phủ lớp vấn vương tình sầu

giờ người tận mãi đâu đâu
xứ người xa tít vần châu lệ nhòa
hạ về hàng phượng nở hoa
bóng người xưa mãi tít xa bịu mờ
 

Thứ Ba, 15 tháng 4, 2014

PHƯỢNG HỒNG ÉP VỞ (tiếp )

PHƯỢNG HỒNG ÉP VỞ (tiếp )

lời minh hoa dường say hương mật
ngất ngây tình thấm chặt trăng hoa
phượng hồng trang sách thuở xa
em còn giử lấy hay là bỏ quên

trường xưa nổi nhớ không tên
mãi len quá khứ xây nền nhớ nhung
diệu hiền ánh mắt khiêm cung
ôn nhu tao nhả tư dung vẹn bồi

dáng ngài tha thướt bồi hồi
viền môi mộng ửng núi đồi rung rinh
má đào phơn phớt gợi tình
chôn hồn bao kẻ đắm mình sông tương

thương nhau nhuộn cánh môi hường
tay cầm xao xuyến lạ thường con tim
nhìn em thoáng vẻ như tiên
khát khao hạnh phúc lứa duyên đôi bờ

phượng hồng ép chặt trang thơ
tuổi xuân hoa ngọc vương tơ học trò
ôn thi cùng học cùng lo
trời khuya tẻ lạnh còn cho ấm lòng

ngay thi tốt nghiệp mãi mong
niềm vui rào rạt trả xong nợ đời
nợ tình sao lại chơi vơi
chọn ngành hai đứa lại thời tây đông

mấy năm đại học dày công
ra trường da diết hai dòng nước trôi
tôi đi công tác xa xôi
người thì yên ổn chổ ngồi phồn hoa

sắc hương lắm kẻ si là
thuyền xuân ai đã sang đà bước son
thiệp hồng nhận lấy bồ hòn
chúc ngươi hạnh phúc ta còn tim đau

cành phượng trang sách nhạt nhàu
cành hồng bướm vợn má đào người đi
vần thơ gói chữ sầu bi
viết lên vơi nặng tình si hởi người

lời thơ họa với ai ơi
vần thơ tình ái bao lời nhớ nhung
nhớ người hửu thủy vô chung
mảnh tình tan nát phượng hồng xót xa

nhở khuya họa bướm thuê hoa
vận hồn trang trải tình hoa nhớ người
biết đâu tận cuối chân trời
gió đưa tin nhạn phương rơi lệ hồng
 

Chủ Nhật, 13 tháng 4, 2014

phượng hồng ép vở

phượng hồng ép vở

phượng hổng trang sách bồi hồi
hạ xa cõi mộng bỗng đâu trở về
người xưa sóng mắt si mê
tóc mây buông thả tái tê má hường

sương rơi ngấn hạt tơ vương
phất phơ áo trắng thân thương thuở nào
bờ môi ngọt lịm má đào
nụ hôn lưu luyến rạt rào mê say

bàn tay nắm lấy bàn tay
chìm trong đáy mắt hình ai tình sầu
đường xưa phượng đỏ còn đâu
bóng ai mờ nhạt qua cầu gió bay

say sưa giấc mộng trang đài
lảng quên hạ đỏ nhạt phai phượng hồng
bây giờ hai nẻo nghịch dòng
tang thương con nước hoài mông vô thường

mới hay bến lạ ngàn phương
ngấn sầu ai dễ vấn vương lưới tình
nổi niềm thổn thức bên mình
cố nhân hạ cổ ân tình khôn phai

phượng hồng ép sách u hoài
xa xôi tình hởi trang đài chiếc kinh
má hồng sắc phượng môi xinh
nét thương còn mãi bóng hình con tim
 

tháng năm vào hạ

tháng năm vào hạ

quê hương vừa ngập gió
tháng năm hè trong o
phượng hồng khoe sắc đỏ
lay láy mắt tròn so
-
ánh trăng dường nghiêng khuyết
anh tiếc hạt sương ngàn
óng ánh sợi nắng vàng
phất hông đôi má phín
-
tháng năm mưa sối sả
bù lại nắng hạ qua
đàn cá rô bừng dậy
hòa lẩn tiếng ve ca
-
tháng năm hạ đỏ về
dáng rủ tóc mây thề
xinh xinh tựa tiên nữ
môi mộng ngát hôn mê
-
sắc phượng thắm sân trường
bâng khuâng nổi vấn vương
bóng hình em gái nhỏ
đôi mắt đẹp nghê thường
-
tháng năm hạ trở về
cánh phương buồn tái tê
đường xưa nay vắng bóng
tôi cúi đầu chân lê
 

mưa vào hạ

mưa vào hạ

mưa hạ trời như rét giá đông
phố củ đường xưa vắng má hồng
là vắng tình ta trong gió lạ
vắng tà áo mỏng vắng người mong 
-
mỗi lần chủ nhựt ta xâm lễ
tay trong tay đường thể dài thêm
quỳ trước chúa nghe em cầu nguyện
thấm lòng vui hoa nở trong tim
-
chuông ngừng đổ sau lần tan lễ
dạo quanh vườn hơi thở hòa nhau
em e thẹn ánh mắt muôn sao
tóc bay phất cao cao tình gọi
-
mưa mùa hạ trời dâng dâu bể
em đi xa đó thể đợi chờ
gót chân sầu thơ thẩn nhà thờ
cảnh cũng đấy hình ai vắng biệt
-
cánh phượng hồng nắng chan rên xiết
lòng nao nao lở chuyến đò tình
em đi rồi anh chết chính mình
vùi nấm mộ nghĩa trang hiu quạnh
-
mưa tháng năm mưa dường không tạnh
hạt đắng lòng ngập mặn trong tâm
nhớ về ai nổi nhớ bập dầm
ngõ hồn cúi tri âm biền biệt
-
dưới chân chúa thuở nào da diết
quì bên nhau lòng những thiết tha
nào ngờ nào ta lại chia xa
bong bóng vở cơn mưa tàn hạ
 

Em khóc đi

Em khóc đi

em khóc đi cho xứ đài tê buốt
giọt lệ lòng vơi cạn nổi thương đau
giọt tang thương giọt lệ sầu nhớ mẹ
em khóc đi sương thắm nhớ quê nhà

sao không khóc quên bẳng đời chai đá
sao không khóc nắng lạ tháng ngày qua
giọt đài trang thân thương tình mẩu tử
xứ xa xôi bôn bả sống gian nan

bàn tay xinh giờ nhuốn những chai đang
con sóng nhỏ chênh chong trên biển cả
thương em thơ tuổi đời buồn bả quá
nổi nhớ nhà xót mẹ với thương cha

trời đài loan nào có những màu xanh
bầu vủ trụ tím chìm tim tim tím
dòng lệ cảm thể hầu như khô quyện
trái tim em một nổi nhớ mẹ hiền

sẽ chia nhau tay chạm nổi niềm riêng
em sẽ khóc cho mối tình miên viễn
nủa nhớ nhà nửa chuyển nhớ tình ta
ly rượu ngọt ngậm ngà say xứ lạ

trời đài loan cũng buồn khi vào hạ
cánh phượng sầu nép lá gió rơi bay
nơi trang vở còn hình ai vận tãi
chưa nhạt nhàu màu hoa phượng xa xưa

họa lại hạ đỏ

họa lại hạ đỏ

nhở đêm tiếng ngọc giọng oanh
nghe sao êm ái sương lành sao khuya
hoài dư kỹ niệm ai kìa
tuyệt vời hạ đỏ sẽ chia phượng hồng

ve sầu rỉ rả bên lòng
đường xưa lối nhỏ mặn nồng lứa đôi
bàn tay nắm lấy bồi hồi
lung lay ánh mắt tơ sầu trong tim

yêu người tôi đã bao đêm
vặn hồn ray rức bên thềm trăng treo
hợp tan ai biết cheo neo
sầu bi ai chuốt buồn theo trăng tà

tình vương bướm lượn vờn hoa
ngọt ngào say khước lượt là bóng ai
luyến lưu ánh mắt mày ngài
hường hường đôi má trang đài trong tâm

giọt tình chẻ nửa âm thầm
giọt thương thấm đậm tình thâm dáng ngài
ngở tìm mộng ảo liêu trai
hình ai mãi mãi tháng ngày khắc ghi
 

Thứ Bảy, 12 tháng 4, 2014

TÌNH THƠ HOA PHƯỢNG

TÌNH THƠ HOA PHƯỢNG

anh tưởng bài thơ em cất kín
chôn vùi dỉ vảng một thời xinh
cánh phượng hôm nào trong trang sách
vẫn hồng tươi thấm máu tim anh

ghế đá công viên giờ tẻ lạnh
như người quay mặt bước đi nhanh
ngày ấy anh nhìn buồn hiu hắt
cánh nhạn cao bay mắt lệ tràn

con tim oăn thắt mối tình sầu
màu phượng vẫn đỏ lòng sẩm tối
ngỏ hẹn dường như nay khép hẹp
trường xưa mờ nhạt mảnh tình côi

hạ về ve khóc sầu ly biệt
là khóc tình ta hạt lệ châu
còn đâu tình nhớ màu hoa phượng
ép kín trang thơ đã nhạt nhàu

em hởi nếu như ngày xưa ấy
bao nhiêu khắng khít bấy nhiêu đây
thì nay mây ảnh lan màu phượng
tiếng gọi ve sầu khóc gió mây

hoa phượng ép vở vẫn còn đây
khiến tim tê rát da diết ai
lòng anh như chết từng hoang vắng
nghĩa trang u sầu trái đắng cay

biện minh che khuất con tim lỗi
để oán hận tình khối sầu mang
em vui người mới bước sang ngang
bỏ lại đằng sau những bẻ bàng

những bao kỹ niệm thời dĩ vảng
và cả tình ta cả cung đàn
cõi xa có biết chăng em nhỉ
một trái tim đau hận bẻ bàng

hôm nay mây gió dường vần vủ
tạo ảnh u sầu mối tình ưu
con tim tan nát thành bao mảnh
tua túa lên trời biến sao lu

kỹ niệm đã qua thời tuổi ngọc
cùng chung cắp sách học chung trường
cùng chung ưu mến màu hoa phượng
nay đã nhạt nhàu chia ngã phương
 

Yêu trăng

Yêu trăng

một thuở nào mơ trăng lỏa thể
nét thanh tân toát thế ngọc ngà
hồn thu lạnh giữa phố chiều tà
ta tìm lại nàng hoa kỳ mỹ 

lộng bóng nước ánh trăng thủ thỉ
chàng ơi chàng chung thủy trăng không
hay tim chàng phảng phất trăng hồng
đang chờ đợi men say tình ái

giọt lệ trăng lành lạnh ngấn dài
vương khóe mắt u sầu trăng đấy
vóc trăng gầy tợ liểu phất phơ
nổi đau xót trăng hờn lệ chảy

ngắm trăng buồn sao khuya múa nhảy
bản tình ca trên dãy ngân hà
ôm nàng trăng khiểu vủ muôn hoa
trong vòng tay xiết chặt bóng hình

lòng u tưởng nàng tình trăng mộng
tay trong tay đi trong gió lộng
nụ hôn nồng trao tặng trên môi
như tặng cả trái tim nóng bỏng

trăng nhở nghiêng tình vẫn mặn nồng
chén quan tái say má trăng hồng
say người tình nhỏ ánh trăng gầy
say đình ái non mây khát vọng

thi nhân lảng man trái tim đông
ngắm trăng và ngắm cả dòng sông
say trăng quá trầm mình tự tử
chết mĩm cười ôm ánh trăng trong

trăng lỏa thể sắc hồng muôn ánh
hồn thi nhân chấp cánh trăng khuya
ôm trăng lòng những mơ vìa
tình chồng vợ trúc mai nặng nợ

trăng nguồn hơi thở mối tình si
nâng chun rượu hồn đi ngất ngưởng
vạn lần thương muôn vạn lần thương
trăng đẹp thế ôm trăng vào mộng

tình thi nhân và nàng trăng trong
thật tuyêt dài mãi tận hư không
từ ngàn xưa đến lại hôm nay
vẫn gắng chặt tình nghĩa trăng hồng

Thứ Năm, 10 tháng 4, 2014

Bâng khuâng

Bâng khuâng

muốn viết tình anh gửi đến em
ngại ngần cắn bút trước ngọn đèn
bâng khâng anh thả hồn vô vọng
mơ vọng em tôi anh khóc đêm

ánh trăng vàng vọt chiếu trước thiềm
bên tai xào xạt ngở em về
chợt bừng tỉnh giấc sầu tê tái
em ơi nổi nhở biến si mê

em có chuyện buồn sao chẳng tỏ
bên anh và có bạn cùng lo
tự nhiên cấm vận mình trơ trịu
buồn vơi hay nhỏ lệ ai cho

fb nầy lần nữa ghi lại đó
anh nhớ em nhiều tợ con đò
dong ruổi sông dài mơ bến mộng
bến mộng còn đâu nát tình đò

Nhiều khi nghĩ thấy cuộc đời mông
Thèm cho nhau cơn khát lời yêu.
Mà dường như , người tít chân đèo
Sao thấu nổi lòng em nông nổi

. lời thơ em sao nghe vòi vọi
khiến lòng anh hấp hối tình nàng
nếu một mai nàng lở đò sang
là cả trời tang anh rồi đó

anh muốn làm anh chàng gió
lộng đến bên em ủ ấm tình nồng
hiện giờ trời chuyển tiết sang đông
anh muốn biến chăn bông em đắp

khoảng trống thơ còn đang khỏa lắp
khỏa tình anh xiết chặt tay nhau
mắt em yêu vụt sáng muôn màu
đời tươi đẹp trời cao mở rộng