Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2016

Có lần

Có lần

có lần dạo nọ như gặp em
đôi mắt nhung huyền trông rất quen
khuôn mặt ngây thơ hoa nhớ mãi
anh về khắc khoải mỗi từng đêm

có lần nàng ơi biết nổi lòng
hay như nàng ngở nhớ xa trông
lòng anh cứ mãi ôm tình nhớ
cô gái dưới trăng xây mộng hồng

có lần lần những nhở yêu ai
yêu nàng con gái đôi mắt nai
yêu má phớt hồng môi ươm mộng
yêu gió tung ai tóc xoã dài

có lần như nhở má em hồng
phải chăng em nghỉ đến anh đây
gây bao xao xuyến tim rung nhảy
rạo rực lòng anh dưới trăng gầy

có lần tôi những muốn chia tay
vĩnh biệt người đi quên đắng cay
nhưng sao tim nó không cho bỏ
một bóng hình ai đã bao ngày

có lần nghe con tim thổn thức
bao đêm thức trắng gửi hồn mây
một người con gái đơi mắt nai
hoa ngậm sương mơi má phớt hồng

có lần tôi mơ đôi mắt nai
hồn thơ dài mãi theo men rượu
trãi mộng đời tôi chuốt chén sầu
em ơi em có hiểu anh không


nàng thơ

nàng thơ

nghe gió lạ ngở thu về muộn
thoảng hương quen lôi cuốn tâm hồn
ngoài hiên song bóng hồng tài nữ
mến lưu tình chợt nhử tạt ngang

hương thơm ngát trời đêm bàng bạc
nhở quỳnh hoa vụt nở vườn hồng
nào ngờ đâu người đến hiên song
ghi dòng chữ ghé thăm bạn hửu

đêm nhở khuya sợ ai mất ngủ
đến và đi lưu trú thơ xinh
hẹn gặp lại thỏa tình tri kỹ
vài hàng văn ý chỉ chờ mong

nàng đến ta dầu ở hiên song
tình nghĩa ấy tấm lòng ghi nhận
đến nhà nàng biết bao nhiêu bận
vẫn then cài cửa đóng vắng trông

vài hàng văn kèm đóa hoa hồng
xin hầu đáp tình trong đêm ấy
một vần thơ đến người xem thấy
tấm lòng say hương đấy hoài mong

trái tim tôi luôn mở cửa lòng
đón hình bóng giai nhân kỳ mỹ
một bóng hình từ lâu tim rỉ
máu loang tình tri kỹ hồn thơ

giờ ngở ngàng tợ thể cơn mơ
người đã đến hiên song trăng nở
tôi vô tình kẻ ở người đi
sorry nhé vương phi muôn thuở


có khi nào (tiếp )

có khi nào (tiếp )

có khi nào em hiểu đến anh
bao cay đắng nhọc nhằn tim oặn
có khi nào ai xem tình bạn
biến hồn anh hạt cát biển đông

có khi nào từ tận hư không
niềm đau chợt vở thành bọt sóng
phảng hình hài cô gái nỏn nà
sao giống thế người tình trong mộng

có khi nào nổi đau vô vọng
con tym khờ khắc bóng nhớ mong
vét cạn lòng tự trái tim anh
tìm hương vị xa thời mơ mộng

có khi nào thời gian ngừng lại
nghe tái tê con tim ngây dại
mùi trinh nữ thấm vào nổi nhớ
hương trinh nguyên vạn thưở ai đây

có khi nào em một vương phi
tình âu yếm đưa anh mộng mị
dây loan tình dạo khúc tương tư
tìm hương nhớ hồn thơ tình ý

có khi nào chuyện tình cay đắng
ngõ lối vào chẹn bước mây giăng
đôi má hồng nét cong mắt phượng
nương theo tóc hương bay tình ấm

nếu vườn hồng biến thành cung cấm
men rượu sầu dài thẩm em ơi
nếu mai nầy hai đứa ở hai nơi
chỉ trăng nghiêng tình vơi nổi nhớ

trong vườn hoang lạc đường run sợ
thoát lạnh hồn tim ở bên em
hương con gai anh quen tìm kiếm
một bóng hình xâm chiếm anh thôi

có khi nào hơi thở hoà chung
hai con tym nhịp đập yêu cùng
vườn hoang nhỏ vương cung tình ái
chan chứa yêu yêu mãi mông lung


Có khi nào

Có khi nào

có khi nào em một vương phi
tình ân ái đưa anh mộng mị
dây loan tình dạo khúc tương tư
xiết chặt chết hồn thơ tình ý

có khi nào lang thang phố vắng
tìm dư âm hạ nắng hương trinh
nghe cô đơn tràn ngập cỏi tình
phố vắng tênh lòng sao chuổi nặng

có khi nào chuyện tình chưa đặng
nghe gió sầu ru cảm mây giăng
đôi má hồng mắt nhung thưở ấy
mái tóc thề phất phới vầng trăng

có khi nào gặp em lần nữa
mắt em dìu dịu chứa u sầu
có khi nào dạo bước sông ngâu
nghe lệ thấm nghẹn tình lang chức

có khi nào hơi thở hoà chung
hai con tim chung nhịp yêu cùng
ngôi nhà nhỏ vương cung tình ái
chan chứa yêu yêu mãi hương nồng

có khi nào vườn hồng đóng cổng
nghe cỏi lòng một đám mây trôi
rượu cạn bầu say uống mềm môi
đêm hiu quạnh con tim nhứt nhối

có khi nào lửa yêu sám hối
con đường xưa lụt lối chân sầu
hương tình ái vương phi tan mộng
thôi xem như một áng mây trôi

có khi nào dạo lại cung thương
ôn mối sầu trên cánh môi hường
nụ hôn bở ngở trong thương nhớ
tiển biệt tình sầu sóng vạn thương

có khi nào ngao ngán cỏi lòng
gió nhắc nhở hồn ta bay bổng
mây trôi rồi trống rổng con tim
còn lại chăng cảm súc tình nồng

có khi nào em đi lấy chồng
quay lưng đi không lời bày giải
bỏ lại sau nổi buồn ngang trái
con đường xưa lối nhỏ tối tăm


trăng non

trăng non

ngẩn ngờ nhìn mảnh liềm trăng
cớ sao chưa hạ chẻ vầng làm đôi
bên em trăng những muôn màu
bên tôi trăng lại nhạt nhàu tang thương

vầng trăng ôi lắm vấn vương
mây mù che khuất mái tường rêu phong
ngày rằm trăng sáng mênh mong
nhà em kín cổng cao tường cầu an

tưởng rằng sức khỏe giọt vàng
nghe ra em lại mơ màng trăng non
nàng trăng xa ngái héo hon
ánh trăng nhạt nhảo thềm son lạnh lùng

tiếng ve chưa cất nảo nùng
giọt hạ chưa đến bảo bùng thềm hoa
xuân lòng phảng phất nắng tà
rêu phong gói kín sơn hà một phương

vần thơ chén lạt rượu nhường
tình thân kỹ niệm má hường xa xâm
nhớ ai lòng úa chơn tâm
thương ai chạnh cảm gai châm đáy lòng

lời thơ như triệu hoa hồng
vần thơ điệu vủ quay mồng tình yêu
sẽ chia người những muôn chiều
vấn vương ray rức tim nhiều nhớ nhung



trăng non (tiếp )

trăng non (tiếp 

hạ về ánh nắng vàng thay áo
là nhớ nổi sầu ảo nảo thôi
hồn thơ chìm đọng giọt mưa sầu
hồng nhan tri kỹ nay còn đâu

trăng non sao trốn tận chân đồi
sương mềm in đọng trên bờ môi
hạt nắng vô tình len khóe mắt
tóc mây man mác tim bồi hồi

nhớ ai trăng ngã lòng sông lạnh
khuất nẻo xa tình chạnh niềm thương
người đó mình đây hai nẻo đường
mượn dòng thơ tưởng hướng tâm vương

bảo thân thì chẳng thân chi tưởng
bảo nhớ thì lại chẳng nhớ thương
hai nẻo phương xa nhở lại gần
bạn hiền phút đã ở sông tương

anh đến bên em với vấn vương
với niềm thương cảm với nghê thường
trong tim anh nở vành trăng mộng
ray rức vô hồn cõi sông tương



Sầu

Sầu

cố nuốt sầu lòng sao nặng thêm
nổi sầu trăn trở những từng đêm
muốn sao thấp sáng nguồn tư tưởng
để vơi bớt sầu tận đáy tim

sầu cao như núi sầu mông mênh
sầu ai trùng điệp sầu không tên
nhử muốn chôn sầu trong huyệt lạnh
trùng dế rỉ than sầu trăng lên

sầu cho một kiếp mơ hóa đá
cho ai hương lạ nát tim ta
sầu người phụ bạc hoài xứ mộng
nổi sầu tơ liểu bước xe hoa

còn đâu duyên lứa nay tan rả
sầu kiếp thân tàn bãi tha ma
hương khói ở đâu nghi ngút tỏa
ngậm sầu mộ vắng lạnh trăng tà


Sầu (tiếp )

Sầu (tiếp )

đã sầu sao lại thơ hay
nghe ra ngậm đắng nuốt cay trái sầu
rượu thơ ngâm hạt sầu đâu 
hương rượu chua chát lòng tôi lạnh lòng

sầu từ ai bước sang sông
sâu tăng nổi nhớ bềnh bồng nổi tương
vớt sầu đem hạt lên ươn
vun tro cay đắng mầm vươn sầu tình

mai nầy tim chết in hình
nghĩa trang hiu quạnh trăng in sương sầu
hạt sầu ví hạt mưa ngâu
hôm qua rớt hạt nàng sầu trong tim

hôm nay sầu lại đi tìm
trong câu hư ảo nợ duyên xa rời
nổi sầu cay đắng người ơi
mầm sầu vươn ngọn ngút ngời lòng tôi


Thu về

Thu về

thu về tìm lại dấu xưa
bao thu sao ngở như vừa đông sang
gió thu thổi rụng lá vàng 
xóa tan ngày tháng bên nàng yên vui

thu về bao nổi ngậm ngùi
nhớ người xa tái ngược xuôi hồng trần
đêm thu trăng sáng vàng sân
sắc thu khuynh đảo mỹ nhân đắng lòng

tôi ngồi nhặt lá bâng khuâng
gửi hồn hương gió trầm ngâm nắng chiều
nhớ người từ cõi phiêu diêu
bao vương bao vấn bao yêu bao sầu

mưa dồn sóng nước chân cầu
ngẩn ngơ tê tái nhạt nhàu thu sang
hồn thơ ghi chữ lá vàng
thả về nơi ấy ngút ngàn hư không

thoảng đưa rẻ ngọn vân phong
lòng anh trống vắng bềnh bồng hương xưa
thương chi ưu ái sao vừa
cành hoa lan tím gió đưa về nguồn

bao thu ai nhặt chữ buồn
tri âm tri kỹ như luồn gió qua
thu mờ bóng nguyệt sương sa
vở đôi giọt mộng đêm tàn tịch nhiên

lắng nghe thu vọng nảo phiền
tự dưng thu cảm bên miền xa xâm
hôm nay họa vận tri âm
nát tan tâm chí bập dầm con tim


NHỚ NÀNG

NHỚ NÀNG
nhớ nhung nổi nhớ tình chung
nhớ từ thầy đã đến cùng với me
nhớ ngày chỉ phúc duyên se 
ta nàng hai đứa tròn ve trong lòng
lớn lên nên nghĩa vợ chồng
nối giồng nối giống con rồng cháu tiên
nhớ em ánh mắt diệu hiền
môi son má ửng tóc huyền xỏa vai
nhớ ai nên nghĩa trúc mai
nhớ ai ai nhớ ngày dài đêm thâu
nhớ mong mau sớm nhận trầu
đôi bông chiếc nhẩn kiềng đôi nghĩa nồng
gió lùa mang rét tiết đông
phòng đơn ôm gối lòng mong nhớ nàng
nhớ nàng lòng chạnh mơ màng
gió lay cành trúc ngở ngàng hình ai
biết rằng hai đứa liểu mai
tơ duyên chỉ phúc so vai trong lòng
hai nhà cách một con sông
bên đây hú gọi lạc dòng bên kia
trầu xanh cau thấm trau tria
đôi bông cặp nhẩn đôi hia hài cườm
tơ vương hai đứa củi rơm
gần nhau thuở bé duyên ươm hạt tình
vầng trăng soi bóng chúng mình
lung linh sóng nước tâm tình ngất ngây
trai tài sánh với trang đài
đông lai rét lạnh xuân dài nét duyên

VẦN THƠ MŨI NÉ

VẦN THƠ MŨI NÉ
Mủi né ào ào sóng bủa cao
Tung tăng giởn sóng ngả lăn nhào
Tình ây như nay còn đẹp mãi 
Đồi cát vi vu hai đứa chao
Đêm vắng tim xuân nắm tay nhau
Chân hoang rảo bước hồn điên đảo
Bải biển dài xa ngút đường về
Kỷ niệm hòn rơm áp má đào
Sò điệp đôi con vỏ sắc hồng
Em giành một chiếc áp vào lòng
Nói đó là anh ôi xao xuyến
Chiếc vỏ sò mơ nữa tình nồng
Buổi vui bải biển bình thuận về
Bao nổi ngẩn ngơ nổi tê tê
Hình em như nhở không phai nhạt
Ngọn sóng cao cao hai đứa thề
mộng mơ mũi né vui sóng biển
tan giấc mơ tình da diết thương
đồi cát cao cao nhìn dõi hướng
con tim rộn rả bóng kiều nương
mượn vần mũi né họa bạn lòng
đồi cát tình ai những ước mong
cao cao đồi cát nàng xuân nữ
nghiên thả tóc dài áp má hồng
mỹ nhân say đắm hồn thi sĩ
hương thơ dịu mát trái tim đông
mênh mang biển cả tình mây nước
gợi nhớ bên lòng thỏa ước mong

GIÁ NHƯ

GIÁ NHƯ
chiều buồn mây tím trôi xa
bến xưa nay đã còn ta với sầu
trách chi cánh nhạn bay rồi
ngỏ tim chợt hẹp qua cầu nhặt trăng
giá như thuở ấy mưa giăng
chiếc ô lưu dấu còn chăng hởi người
đường dài ấm áp chơi vơi
hạt mưa trêu chọc một thời nhớ nhung
giá như đừng có đi chung
nổi thương nào để nảo nùng cưu mang
giá như nàng chớ sang ngang
pháo hồng hoa cưới nát tan nổi lòng
trách sao con sáo sang sông
tình yêu em bảo sáng trong một thời
mắt nai đen láy thay lời
tóc mây theo gió rả rời hồn say
nhớ nào men rượu đêm dài
nâng chun rượu thảm u hoài con tim
lệ lòng khô cạn bao đêm
nhặt sầu anh để vào tim chiều buồn
lá rơi bao lá héo hon
là bao ray rức tình son thuở nào
mưa xuân ô đó nghẹn ngào
khăn trinh thấm lệ má đào ai kia
hồn ta sâu thẩm trăng khuya
mơ hoa bên ấy mơ vìa bên đây
mong em hạnh phúc tràn đầy
vui vầy duyên thấm đắm say lửa nồng
mong em êm ấm bên chồng
là anh mản nguyện tình trong sáng ngời

MỘNG THƯỜNG

MỘNG THƯỜNG

chiều buồn ra đứng bờ sông
trông sang bến nhớ trong lòng xót xa
xa xa bìm tím hoa cà
tím màu ngọt ngất mặn mà dễ thương

nhớ ai áo tím vấn vương
tơ tầm đoạn ruột đêm trường trở trăn
xuân tàn hạ đến khôn ngăn
mơ màng áo tím giọt lăn lệ tràn

bến sông tương khúc phụ phàng
thuyền ai cuốn gió băng ngàn xứ xa
chạnh lòng thương tiếc cành hoa
phong ba gió bảo lọ là tư nhương

mong sao hoa chớm bén sương
sắc hoa vẫn thấm mùi hương vẫn nồng
hai ta cùng một dòng sông
tương tư uẩn khách má hồng vào tim

lặng nghe cánh vạc ăn đêm
tiếng kêu lạc bạn ưu phiền xót đau
vọng sầu liên tưởng hư hao
vành tang trắng xóa cành đào ươm tơ

ngó lên sao tỏ sao mờ
ngó xuống thui thủi lặng lờ đêm hoang
thoảng đâu giàn mướp hoa vàng
vườn cà ra nụ ngở ngàng tình xuân

thương ai da diết bâng khuâng
con tim ray rức ngạt ngần cánh hoa
gần nhau gang tấc nhở xa
lòng sầu vương vấn nhạt nhòa lệ lăn

mồng tơi rào giậu phân ngăn
gia phong khuôn phép ngại ngằn khó qua
tôi thời thương đấy e là
còn ai dạ thể nhận ra được nào

em về còn để lao xao
lời thương nhè nhẹ bay vào con tim
dòng thơ nép bóng trăng đêm
sao lòng muốn nói ngại hiềm lòng ai

sông sâu biển rộng chẳng rày
núi cao cách trở nhớ ngày trông đêm
vườn cà hoa tím buồn thêm
tầm xuân xanh biếc u phiền xa xâm

thương người chủ ở cái tâm
đoan trang ôn hậu tri âm cuộc tình
biết rằng ta mãi linh đinh
chỉ riêng một bóng gập ghình bóng mơ

ta em mỗi đứa đôi bờ
vần thơ nhung nhớ trăng chờ sương khuya
nhặt sầu tê tái ai kia
hư hao vóc ngọc mơ vìa biển thương

vườn lan ngập lối sầu vương
duyên tình tách gót chia đường đôi ta
nhớ nhung cánh nhạn bay xa
nhớ lên mái tóc chan hòa mắt nai

nhớ ai trắc trở lá lay
khăn tay ẩn dấu lệ dài giai nhân
trai khôn tìm bạn tri âm
gái ngoan chọn lấy cái tâm kẻ hiền

trầu cay chưa niếm say tiên
rượu nồng chưa cạn môi mềm vì đâu
chén sầu trong cảnh bồi hồi
trang đài mơ mộng nổi sầu bên tâm

nàng thơ én lượn xuân thầm
nâng cao gió nhớ đi tầm nguồn thương
ai về xin gửi tơ vương
nói rằng người đó mộng thường quỳnh hoa

nói gì duyên bướm tình hoa
bướm hoa vương vấn không nhòa trong tim

ANH TRỞ VỀ

ANH TRỞ VỀ
anh trở về nổi lòng ô thước
hạt mưa ngâu lệ ướt bờ mi
đàn quạ kia có tội tình chi
làm cầu nối chàng ngưu nàng chức
-
anh trở về ngậm ngùi bức rức
giữa hồn anh ngày ấy tình em
một chiều sâu quá khứ dày đen
tà áo tím tóc dài ký ức
-
thầm tiếc nuối trãi dài nét mực
loang máu hồng màu hoa phượng đỏ
mái trường xưa người yêu bé nhỏ
ta giả từ dứt bỏ tòng chinh
-
đời thư sinh khoát màu áo lính
đem an lành thành phố bính an
chuông nhà nhà đổ nhịp ngân vang
người trai trẻ sa tràng đuổi giặc
-
trăng biên thùy lạnh lùng không sắc
gió hạ sầu se thắt nguồn tim
mơ trở về màu tím hồn nhiên
em trinh trắng diệu hiền xa thẩm
-
gìn giang sơn hậu phương yên ấm
trong có em và lắm người thân
dầu hy sinh tôi cũng chẳng cần
da sạm nắng tình yêu vẫn nở
-
rừng đêm khuya dế trùng than thở
hạ đã qua thu nhở lạnh lùng
thương dĩ vãng biền biệt tình chung
để hoa súng nảo nùng mắt ngọc
-
nhớ người thương sương đêm chợt khóc
hoài bóng củ nắng mai chia sầu
chiến tranh mi biến cải chia phôi
rêu phong lại tim tôi đen thẩm
-
rừng biên khu một chiều đêm sẩm
hận quân thù căm giận sài lang
gây chiến tranh chia cách ta nàng
sầu quan tái ngút ngần khí tiết
-
anh trở về môi hồng mắt biếc
dáng trang đài trinh khiết thơ ngây
khi hòa bình hạnh phúc vui thay
hoa phượng đỏ tim ray xum hợp

bảng lảng hàng văn

bảng lảng hàng văn

ngồi trước máy bâng khuâng với máy
thả hồn trôi biến cải không gian
viết gì đây dòng chữ bẻ bàng
như mất hút điểm đen vũ trụ

trâm ngâm dài màn đêm ủ rũ
hàng chữ nào lưu trú trong tôi
tiếng ve kêu phượng hồng hấp hối
một vần thơ úp vội vào đây

giọt sương non lóng ánh trăng gầy
cành quỳnh nọ ô hay vụt nở
thoảng chút hương hờ hửng loan mờ
như nhắc nhở vần thơ hé gọi

đã từ lâu tim tôi mệt mõi
biết viết gì lụt lội bằng không
hằng dảy py biển cả cầu vòng
gom quỷ tích mặn nồng tiếp điểm

nàng thơ ơi tôi đang tìm kiếm
giọt đài trang chợt điểm môi son
hạt phấn kia phảng phất hương còn
ngây ngất cả ánh thư tuyệt tác

hương nước nhượt như còn man mác
bóng mỹ nhân đài các kiêu sa
gót tiên nương thoát chừng mới lạ
đài liên hoa sánh cả đôi gương

con én nhỏ chập chường vổ cánh
kéo mùa xuân rọi ảnh thế nhân
bước chong chinh nhíp sóng vổ chân
hạt lệ nhỏ vô tình rớt giọt

nàng thơ ơi bèo dạt nơi đâu
bâng khuâng sao bao nổi bồi hồi
viết gì dây trang giấy mông lung
gọi cho nhau quá khứ ảo sầu

gợi ảnh nhớ từng câu niệm khúc
mảnh tình chung hoa chúc diệu kỳ
nay còn chăng lệ lụt tràn mi
ai có biết con tim đang khóc