Thứ Bảy, 4 tháng 2, 2017

Xuân buồn

xuân buồn
em có biết nhiều đêm thao thức
mùa xuân nay rạo rực tình nồng
vào blog em lòng những như không
blog đó vậy người đây mất hút
mùa xuân nầy chợt buồn đôi chút
bạn blog nào vội vút ra đi
vần thơ xưa nào nghĩa lý gì
khi hoa cỏ héo sầu nắng lạ
người trách ta vần thơ buông thả
vần thơ sầu hoang dã xa xôi
chỉ còn em còn hiểu ta thôi
mượn nét blog quên sầu đời bạc
em khỏi hứa lòng anh vẫn nhớ
vẫn đợi chờ em ở đêm thâu
qua nữa khuya chẳng thấy em đâu
mới tắt máy bâng khuâng trăn trở
vườn hồng xuân hoa tình chớm nở
nọ bướm vàng rực rở vờn xuân
lối đường xưa hoa cỏ tưng bừng
như thầm hỏi dấu chân khách lạ
blog quang minh mộc mạc chai đá
chỉ thơ sầu tầm tả nhớ mong
chứ bì sao blog những hoa hồng
đầy sáo ngữ tàng trong mờ mịt
nghe gió thoảng hương hoa ưa thích
vần thơ nào lên thép hởi em
và từng đêm và những từng đêm
anh vẫn nhớ vẫn chờ bạn ngọc
dầu ban ngày rất bao cực nhọc
khi đêm về lên blog chờ mong
chờ và chờ một cánh bườm trông
trong bể rộng bao la mòn mỏi
quá nữa khuya muổi vo ve gọi
ngủ đi minh tui cắn no rồi
thoảng giựt mình máy tính bồi hồi
quay đi ngủ trả sầu nợ thế
ngày những ngày cung đàn lạc để
trái tim chai khóc kể vu vơ
nàng thơ xưa giờ đã mịt mờ
chôn dĩ vảng hồn sầu đáy mộ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét