Đông buồn
phải lòng nhau thuở đông nao
hai ta thương nhớ rạt rào hương xưa
đã yêu hơn bát nước dừa
gừng cay muối mặn ngày vừa sẽ chia
hai ta thương nhớ rạt rào hương xưa
đã yêu hơn bát nước dừa
gừng cay muối mặn ngày vừa sẽ chia
đã từng lệ đắng đêm khuya
bao nhiêu kỹ niệm đường vìa có nhau
chung lòng thương nhớ ngọt ngào
tình ta đẹp tợ chiêm bao giữa đời
bao nhiêu kỹ niệm đường vìa có nhau
chung lòng thương nhớ ngọt ngào
tình ta đẹp tợ chiêm bao giữa đời
kể từ bướm lạ vườn mơi
sắc hoa dường nhở quen hơi bướm tình
canh tàn trăng xế vọng hình
đông nay nàng đã chiết kinh xứ người
sắc hoa dường nhở quen hơi bướm tình
canh tàn trăng xế vọng hình
đông nay nàng đã chiết kinh xứ người
trời in mây biếc gió lơi
tình tan trăm mảnh chơi vơi cõi lòng
niềm riêng rời rả bảo giong
qua cầu con sáo sổ lồng bay cao
tình tan trăm mảnh chơi vơi cõi lòng
niềm riêng rời rả bảo giong
qua cầu con sáo sổ lồng bay cao
muộn màng muôn nổi đớn đau
chữ chờ anh gửi trăng sao bể ngàn
đông nay cánh nhạn lạc đàng
chơ vơ ngọn gió phụ phàng xót xao
chữ chờ anh gửi trăng sao bể ngàn
đông nay cánh nhạn lạc đàng
chơ vơ ngọn gió phụ phàng xót xao
vu vơ ngọn gió rì rào
sương vương ngấn lệ hạt nào vương mi
đông xưa bao nổi mê si
lá hoa quấn quít rù rì gió đông
sương vương ngấn lệ hạt nào vương mi
đông xưa bao nổi mê si
lá hoa quấn quít rù rì gió đông
biết rằng em đã có chồng
thuyền em tách bến dòng sông hai bờ
hồng nhan da diết tim chờ
đông sầu trăng khuyết sao mờ hắt hiu
thuyền em tách bến dòng sông hai bờ
hồng nhan da diết tim chờ
đông sầu trăng khuyết sao mờ hắt hiu
tình ta tan vở ngậm ngùi
nghe đau đau điếng ngược xuôi cánh chuồng
như trăm ngọn gió héo huông
hạt thương lắm nổi tự nguồn trào dâng
nghe đau đau điếng ngược xuôi cánh chuồng
như trăm ngọn gió héo huông
hạt thương lắm nổi tự nguồn trào dâng
giang đầu cách bến sông tương
Trả lờiXóangọc thơm hoa bưởi má hường ngất ngây
thoảng giờ suối tóc vờn mây
nụ cười hàm tiếu đắm say tim nầy
tình xưa ong lả bướm chầy
nửa vầng trăng vở tháng ngày nhớ nhung
dầu nay xa cách nghìn trùng
dây tơ lở đứt tình chung phủ phàng
chiều đông mây tím giăng ngang
ngậm ngùi xa cách ta nàng thảm đau
mộng vàng tan vở hư hao
sổ lồng con sáo bay cao cuối trời
đắng cay cam chịu rả rời
tình say một cõi quên thời tái tê
người đi chiều lở đông về
còn người ở lại đọa đài đớn đau