Thứ Sáu, 6 tháng 3, 2015

Tình xuân

Tình xuân

chiều về trên đỉnh tình xuân
sương mờ lối cỏ mây vần lượn quanh
nhớ ai vọng thấu mây xanh
tình xuân rêu phủ bên cành cô mong

nuốt sầu khô chết đáy lòng
con tim in dấu bóng hồng vô hư
lang thang cõi mộng bây chừ
giật mình soi bóng trầm tư bên nguồn

tình xuân chan ngấn lệ tuôn
nhớ nhung cũng lắm giọt buồn đắng cay
lang thang trên đỉnh xuân nay
buồn vui da diết chuổi ngày thê lương

đâu đây cúc tím thoảng hương
tình xuân vết rạn vấn vương má hồng
vui buôn thôi cũng sắc không
tim thơ vương nụ hoa hồng ưu tư

họa thơ tình khúc xuân từ
mong rằng mỹ nữ chớ cười ý ngông
cỏi lòng trải nhớ mênh mông
cỏi tinh một nổi hoài trông bóng hình

đây là sắc nước hương xinh
đây là kết nối tơ tình gió trăng
mơ màng tơ tưởng cô hằng
văn phong gửi nhớ sở tần đến ai

trở trăn thao thức đêm dài
hương thơm thiếu nữ đọa đài con tim
tình xuân theo bước chân mềm
giọt xuân thắm đượm trên viền mắt nai

tình xuân rào rạt trúc mai
gửi tình xuân hửu ghi vài hàng văn
mong rằng cõi nhớ mây tần
cảm thông sông nước họa vần tình xuân

8 nhận xét:

  1. chiều xuân nắng nhạt phấn hoàng hôn
    cánh bướm lênh đênh lối cỏ mòn
    mây chiều nghiêng bóng bên vòm lá
    phủ trắng hồn thương mộng nước non

    điệp khúc tình xuân vọng cố nhân
    đào nguyên sơn thủy mấy phong trần
    lang thang lối cũ chân trời tím
    gửi nhớ về ai họa mấy vần

    Trả lờiXóa
  2. anh trở về bên làn mi chợt khép
    nét ngây thơ khép nép mảnh tình chung
    cầm tay nhau nghe hạnh phúc vô cùng
    đường thấm giọt mưa xuân bay trên tóc
    -
    anh trở về mưa xuân dường như khóc
    hạt xuân sầu trên dốc đỉnh trường sơn
    ngõ hồn anh vương gợn một khúc đờn
    mừng xum hợp bạn lòng ngày xa cách
    -
    môi thắm đỏ muốn bao lời biện bạch
    làn thu ba trong vắt cách liên tâm
    anh trở về nối lại khúc châu trần
    cho xuân thấm được lần trong hội ngộ

    Trả lờiXóa
  3. anh về đây ngập ngừng trên lối cũ
    nắng vương gầy sương khói phủ đầu non
    dấu chân xưa in đậm lối cỏ mòn
    anh ngây ngất quyện hồn theo mây trắng

    vẫn đường xưa sao ngạt ngào tỉnh lặng
    vườn hương nào phảng phất bóng đài trang
    dang đôi tay ôm trọn bờ vai nàng
    nghe hơi ấm lâng lang vào nổi nhớ

    Trả lờiXóa
  4. một thuở sang nhà ai bở ngở
    thoảng bên tai hớn hở cười xinh
    mắt đen láy lung linh bóng hình
    khúc khích cười vương lại trong tim
    .

    ngày ngày qua năm tháng nhở chìm
    theo dỉ dảng cánh chim tăm cá
    nào ngờ thay gặp nhau xứ lạ
    khúc khích cười điếng cả lòng tôi
    .

    nơi xứ người tưởng đã quên thôi
    trời xanh nhở nhốt tôi người ấy
    vần thơ họa với người xưa lại
    khúc khích cười tình đấy nhân đôi

    Trả lờiXóa
  5. từ ngày quen biết với nàng
    đêm đêm ngơ ngẩn mơ màng nàng thơ
    xuân về mai nở vàng mơ
    lượn lờ cánh bướm vẫn vơ hương tình
    bâng khuâng cơn sóng vô hình
    vổ vào tim thắt biển tình mông mênh
    nhớ nàng thầm gọi riêng tên
    suy tư làn khói quện lên bóng nàng
    có không một nửa trăng tàn
    giọt sương chớm đọng hương ngàn quỳnh hoa
    đã bao tân khổ lòng ta
    người dưng vương lấy xót xa đáy lòng
    hương xuân ngào ngạt nắng hồng
    mình mơ thánh nữ rót dòng lương duyên
    vần thơ trút cạn ưu phiền
    ra giêng có biết chim liền cánh chăng
    nọ kia hoa bướm trinh băng
    còn ta với ấy vỉnh hằng được đâu

    Trả lờiXóa
  6. sắc xuân nhuộm đỏ hoa đào
    tung tăng cánh bướm dập dào vờn hoa
    hôm nay nhớ bạn lệ sa
    người yêu chẳng tới thăm ta ít hàng

    mượn sầu chén rượu mơ màng
    cho quên điên đảo bóng nàng xa xâm
    mỗi lần lá rụng hiên sân
    tưởng như tiếng bước giai nhân vọng về

    đâu dây van víu câu thề
    đâu đâytơ tưởng đê mê người tình
    nhặt viên đá nhọn tim mình
    rêu phong mưa nắng vô tình trôi qua

    Trả lờiXóa
  7. sắc xuân nhuộm đỏ hoa đào
    tung tăng cánh bướm dập dào vờn hoa
    hôm nay nhớ bạn lệ sa
    người yêu chẳng tới thăm ta ít hàng

    mượn sầu chén rượu mơ màng
    cho quên điên đảo bóng nàng xa xâm
    mỗi lần lá rụng hiên sân
    tưởng như tiếng bước giai nhân vọng về

    đâu dây van víu câu thề
    đâu đâytơ tưởng đê mê người tình
    nhặt viên đá nhọn tim mình
    rêu phong mưa nắng vô tình trôi qua

    Trả lờiXóa
  8. từ ngày quen biết với nàng
    đêm đêm ngơ ngẩn mơ màng nàng thơ
    xuân về mai nở vàng mơ
    lượn lờ cánh bướm vẫn vơ hương tình
    bâng khuâng cơn sóng vô hình
    vổ vào tim thắt biển tình mông mênh
    nhớ nàng thầm gọi riêng tên
    suy tư làn khói quện lên bóng nàng
    có không một nửa trăng tàn
    giọt sương chớm đọng hương ngàn quỳnh hoa
    đã bao tân khổ lòng ta
    người dưng vương lấy xót xa đáy lòng
    hương xuân ngào ngạt nắng hồng
    mình mơ thánh nữ rót dòng lương duyên
    vần thơ trút cạn ưu phiền
    ra giêng có biết chim liền cánh chăng
    nọ kia hoa bướm trinh băng
    còn ta với ấy vỉnh hằng được đâu

    Trả lờiXóa