Thứ Bảy, 27 tháng 2, 2016

Nụ hoa xuân

Nụ hoa xuân

trời cao kia còn mây xanh thẩm
đất thấp nầy ai dẩm lá vàng
nhở chữ yêu đã gửi gió mang
ôm thắt thỏm trăng tàn trông nhạn

hoa buổi sáng sương khuya lóng lánh
bướm vờn hoa bướm thoáng thương hoa
nọ cành xa sơn ca có cặp
chạnh riêng mình lạnh tấp cô đơn

nợ duyên trao chuốt lấy chữ hờn
sánh hồng loan tợ cuội hắng nga
chỉ nhìn xa chạnh cảm tim ra
nào thổ lộ hương yêu nghẹt lối

người ấy bảo cao sang bảo bối
dáng trâm đài thế phiệt gia phong
nụ hoa xuân lá ngọc vàng ròng
dành để ngấm lặng im tim nhói

muốn bước tới bao điều muốn nói
biết ai kìa diệu vọi cao sang
đành âm thầm nuốt nét thương nàng
cho gió lạnh thổi vào tim lạnh


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét