Thứ Sáu, 25 tháng 11, 2016

Nàng hoa dalat

Nàng hoa dalat

em rực rở giữa trời đà lạt
gọi hồn anh gió lộng biển ngàn
thương về ai trắng xóa mây bay 
chùn chân bước u hoài xuân lại

trăm con suối xôn xao cuồng cuộng
đổ muôn sông trút xuống từ nguồn
giọt lệ buồn ngân ngấn mắt nai
thương ai lắm rức ray tim khóc

hồn trêu núi len vào ngỏ ngách
cánh chim rừng suổi cánh bay cao
nát chân người hương cỏ phai màu
thương ai lắm nơi nào xa thẳm

nghe gió lạnh xuân phong trời thảm
đứng trơ nhìn én lượn xa xâm
nhớ về ai nổi nhớ nhói tâm
hơi thở gọi cung tần ly biệt

thương ai lắm nổi thương da diết
hồn say men mắt biếc ai kia
trong nổi sầu ẩn chứa hồn vìa
ai trắc trở sẽ chia cô quạnh

hoa rực rở giữa trời gió lạnh
nét u hồn thêm chạnh lòng sầu
thung lũng xưa kỹ niệm tình đầu
như vương vấn con tim nặng chiểu

tôi rót hồn tôi xuống nắng chiều
cỏi lòng thương cảm biển cô liêu
trời đêm sao lặng lòng tôi nặng
nặng cả môi hồng sóng mắt yêu


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét