Đông về
lặng nhìn phố rủ chiều tà
bâng khuâng nổi nhớ lệ nhòa đông sang
từ trong sương lạnh mây ngàn
bức tranh mỹ nữ vẹn toàn dung nhan
.
phiêu nhiên cánh bụi thời gian
hòa trong sóng biển mịt màng khói sương
xa khơi rực ánh chiều vương
con tim in đậm má hường khôn phai
.
đông về mượn chén rượu say
nghe nghìn năm trước trang đài hương men
gió đông lén lượn bên rèm
rong rêu như thể trăng cày tóc mây
.
kiếp người giấc mộng xưa nay
bừng tan giọt mộng từng giây nảo lòng
cành hồng lả ngọn đông phong
con tim chợt tỉnh hoài mông muộn phiền
,
người ta như ở nước tiên
còn tôi phiêu dạt triền miên cõi sầu
với tay sao bắt được nào
mượn chun rượu nhạt chìm vào hư vô
-
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét