Thứ Năm, 20 tháng 6, 2013

NHỚ NGƯỜI XƯA

NHỚ   NGƯỜI   XƯA

xứ xa mong ngóng bóng hồng
 chập chờn cánh võng chao lòng người thương
dư âm hương ái vấn vương
hè về phượng nở sân trường mơ hoa

 đây đâu hình bóng người ta
 nhạt nhòa ký ức nắng tà lung linh
ve kêu gợi ảnh người tình
 một tà áo trắng tim mình nhói đau

thắng năm mưa gió phủ màu
 xác xơ phượng thắm má đào xa khơi
 giọng ai trầm bổng chơi vơi
 đây tôi lưu nhớ khó rời giai nhân

 hạ sầu môi nhạt hôn tân
 tình sầu day dứt cung đàn dở dang
từ ngày em bước sang ngang

 ngôi làng quê nhỏ còn ta với sầu

 bên người hạnh phút trăng sao
 còn tôi tim vở thành đôi bẻ bàng
gió xa thổi nhẹ hương nàng
 tôi ôm lấy gió mơ màng người thương

một mình với chữ tơ vương
mảnh mai sợi nắng nhở nhường giai nhân
 gửi lên môi gió hôn tân
để vơi bao nổi bâng khuâng nhớ nàng

 mong rằng tình đẹp sao ngàn
 để thương để nhớ lên làn môi xinh
bẻ bàng bóng thỏ chập chình
 ngở ngàng tan tác dáng hình em đâu

 xứ người da diết héo sầu
bên kia đầm ấm còn tôi ngậm hờn
 lời thơ đọng ướt sương hôm
nhặt sầu tim nhói tôi ôm tình sầu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét