CỎ HỒNG VÀO THU
cỏ hồng theo gió xuân đưa
chong chênh ngọn sóng tình ưa dạt dào
nhớ ai lệ đọng tim đau
vần thơ chẻ nữa trăng vào hiên thưa
tình anh theo gió nhắn đưa
trên trang fb sớm trưa nặng tình
gió tình anh viết riêng mình
đêm khuya ai đó nghỉ tình mở xem
vần com chữ thích tình em
vườn hồng rực nắng cỏ chen lối vào
hỏi rằng ngỏ nhỏ hôm nào
nay còn mở cửa hay rào tường cao
sầu dài dài mải rượu đào
thương ai thương mãi ai nào biết không
câu thơ có viết lòng vòng
vẫn là chữ ái mặn nồng em yêu
gió thu gió thổi hiu hiu
thổi tình ta lại một chiều phùng lai
chơn tình ta kết lâu nay
càng thân thân nữa niềm say bóng nàng
một mai tình dẫu bẻ bàng
vẫn còn hương ái trăng tàn thềm xuân
còn tình ta với gió trăng
còn trang thơ nhớ họa vần đêm thâu
chong chênh ngọn sóng tình ưa dạt dào
nhớ ai lệ đọng tim đau
vần thơ chẻ nữa trăng vào hiên thưa
tình anh theo gió nhắn đưa
trên trang fb sớm trưa nặng tình
gió tình anh viết riêng mình
đêm khuya ai đó nghỉ tình mở xem
vần com chữ thích tình em
vườn hồng rực nắng cỏ chen lối vào
hỏi rằng ngỏ nhỏ hôm nào
nay còn mở cửa hay rào tường cao
sầu dài dài mải rượu đào
thương ai thương mãi ai nào biết không
câu thơ có viết lòng vòng
vẫn là chữ ái mặn nồng em yêu
gió thu gió thổi hiu hiu
thổi tình ta lại một chiều phùng lai
chơn tình ta kết lâu nay
càng thân thân nữa niềm say bóng nàng
một mai tình dẫu bẻ bàng
vẫn còn hương ái trăng tàn thềm xuân
còn tình ta với gió trăng
còn trang thơ nhớ họa vần đêm thâu
chiều thu mây tím bay giăng
Trả lờiXóalá thu rơi rụng phải chăng thu buồn
nhớ người xưa củ sầu tuông
giọt mưa thu ấy ngập nguồn tâm tư
heo may hiu hắt buồn rươi
lạnh hồn gác trọ chơi vơi nổi lòng
thu buồn ngấn lệ lưng tròng
em ơi anh chết môi hồng em đây
thu về vóc liểu vai gầy
chôn sâu nổi nhớ ai nầy trăng khuya
mây bay xa tít mơ vìa
tượng hình mỹ nữ khôn lìa con tim
ghét thu sao cứ mưa thêm
hạt mưa loan ướt khó kìm lệ rơi
mưa thu lạnh buốt ngoài trời
mưa tình ngập lụt rả rời tâm can
ghét mưa ghét cả thu sang
ghét cơn gió lạ đưa nàng bay xa
chiều thu ngân ngấn cánh hoa
nhở nhường con sáo lượn là hồn thơ