vần thơ người ấy
đã bao lần nhìn hạt mưa ngâu
chạnh cảm đến chàng ngưu nàng chức
vì tình yêu cách xa lảnh vực
trời đọa đài mãi mãi xa nhau
cả hai người vẫn nhớ rạt rào
hằng năm đến nghẹn ngào tạn mặt
nhìn nhau mà chẳng nói nên lời
dòng lệ cứ rơi rơi trần thế
nếu quên được cớ nên dâu bể
khúc hận tình khóc kể thế gian
người tiên kia còn lắm truân chang
ta há lại quên càng sau được
dáng em yêu tựa cành thượt dượt
mắt mơ huyền xuyên suốt lòng anh
trời cao xanh như thể sẳn dành
hai trái tim lệ đoanh dòng ngọc
đã bao lần chúng ta thầm hỏi
nợ ba sinh len lõi hồn thơ
nhìn người yêu than thở thẩn thờ
yêu đến thế quên làm sao được
dầu trời đài như tình ô thướt
được bên nhau lệ mướt canh sầu
một năm trôi đàn quạ bắt cầu
ta sum hợp nhìn nhau cảm động
em đừng nghỉ biển trời gió lộng
trả lời chi hình bóng bên nhau
ngõ tình yêu muôn sắc muôn màu
tim vĩnh cửu nghẹn ngào ngưu chức
mùa thu về heo may thao thức
bao lá rơi ray rức cõi hồn
hãy tự nhiên rung cãm nụ hôn
thấm hương lệ tình luôn cao đẹp
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét