Thứ Bảy, 3 tháng 9, 2016

Cát bụi hư vô

Cát bụi hư vô

trên đồi cát gió uốn mình trở lạnh
chữ hiếu nhân khía cạnh của tâm hồn
mồi tình ta vẫn giữ mãi màu son 
sống cho vẹn công ơn cao trời biển

thời thuở bé vương nổi sầu cực điểm
cảnh mất cha đau điếng mảnh tình sầu
ngần thiếu thốn mồ côi tình phụ tử
sống hẩm hiu mẹ góa cảnh cơ hàn

nêu khí tiết kiên gan gìn thanh bạch
sống phải đạo nhơn thánh mẹ dạy răn
dầu khó khăn giấy rách giữ công bằng
trời phù độ vượt băng cơn túng bách

tình mẫu tử hửu duyên liền chung mạch
tuy mất cha trong sạch chữ thẳng ngay
hôm nay khổ mai ngày trời phù độ
vượt phong ba hạnh ngộ phước nhân duyên

giữa bể đời nghịch cảnh quá truân chuyên
qua cơn bảo trời quang trong sáng lạng
mẹ tôi mất đời tôi lệ ngấn lang
dấu chân nhỏ bẻ bàng trong cát lạnh

trên cao cao đồi cát đời bất hạnh
tìm mẹ đâu di ảnh trở hư vô
khúc nhạc sầu hiu quạnh dưới nấm mồ
mẹ ơi mẹ thấu chăng con lại khóc

trãi năm tháng hồn vương trên mái tóc
mất mẹ rồi bỗng chốc tóc bạc màu
giờ lang thang bễ cát trắng phau phau
lòng nhớ mẹ tim đau ai rõ thấu

trăng khôn chữ ẩn mình dường xấu hổ
con nhạn khuya báng bổ lạc bầy kêu
giữa đêm khuya tỉnh mịch sóng vổ triều
se thắt buốt muôn điều tôi nhớ mẹ

dãi cát trắng nắng ngàn con chim lạ
in dấu hờn buồn bả trãi dài đây
biển vổ bờ bải cát trắng hình hài
xóa chân lạ đêm hoang ai dẫm bước


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét