Thứ Bảy, 15 tháng 2, 2014

họa mưa xuân

hoạ mưa xuân

hoạ mưa xuân tặng riêng người ngọc
đã một thời mến đọc thư anh
vần thơ nào thuở ấy màu xanh
trong vắt lắm mắt xanh lóng lánh 


em mĩm cười hồn nhiên say đắm
hồn thơ anh ngọt thấm vào tim 
để đêm về nổi nhớ lắng chìm
nghe văng vẳng hồn thơ xuân mộng 

biết em tôi tuổi thơ trinh trắng
chữ yêu kìa ngại nắng ngại trăng
hồn thơ anh sao cứ lăng nhăng
như hờn trách nói em phụ bạc 

thơ không như khúc nhạc du dương
phải ảo nảo chán chường rơi lệ
phải khóc sầu thói đời dâu bể
mới hứng tình sợi kể nhớ thương 

hồn thơ anh dạo nầy trống vắng
lên tinh thần vút thẳng trời cao
mượn vần thơ nói chuyện ngày nao
mưa xuân ấy ta trao thương nhớ 

mưa xuân kia mưa tuồng mắc cở 
mượn cớ mưa ai nhở dù đưa
đường có dài và mặc cho mưa
ta ấm mãi hồn thơ si dại 

còn hôm nay mưa xuân trở lại 
cảm mưa xưa lòng khải mênh mông
kẻ ở dây nhớ kẻ bên chồng
có nhớ đến mưa nồng dạo ấy 

hay là mưa cỏi lòng rên nhảy
mưa cô đơn tê tái vắng tanh
hồn tê liệt lệ đoanh tẻ lạnh
một mưa xuân trắng xóa tình ta
 

1 nhận xét:

  1. nhớ ai nổi nhớ về đâu
    nhớ trong đôi mắt chiều sâu tâm hồn
    nhớ sầu trăng lặn cuối thôn
    còn chăng một cỏi vô hồn ai ôi

    nhớ nàng tin nhắn xa xôi
    valentine nổi nhớ bồi hồi vì ai
    hôm nay lụt lại trang gầy
    giai nhân saoi nở bỏ rày tình xưa

    nhớ người tim nhớ tim ưa
    tim tôi vụt sáng cơn mưa phủ phàng
    nhớ ai thon thả cao sang
    môi son má phớt mịn màng nét duyên

    nhở như hương ngọc dáng tiên
    càng nhìn say khước tận miền non thai
    phải chăng ngọc nữ giáng lai
    say lòng kẻ ngắm càng say kẻ nhìn

    nàng ơi biển nhớ trời tình
    trói chân hàn khách chốn tình mắt nhung
    ước chi một chữ tình chung
    cho đây và đó tương phùng lương duyên

    Trả lờiXóa