Thứ Ba, 1 tháng 3, 2016

Xuân tự tình

Xuân tự tình

Từ ngày quen biết với nàng
đêm đêm ngơ ngẩn mơ màng nàng thơ
xuân về mai nở vàng mơ
lượn lờ cánh bướm vẫn vơ hương tình

bâng khuâng cơn sóng vô hình
vổ vào tim thắt biển tình mông mênh
nhớ nàng thầm gọi riêng tên
suy tư làn khói quện lên bóng nàng

có không một nửa trăng tàn
giọt sương chớm đọng hương ngàn quỳnh hoa
đã bao tân khổ lòng ta
người dưng vương lấy xót xa đáy lòng

hương xuân ngào ngạt nắng hồng
mình mơ thánh nữ rót dòng lương duyên
vần thơ trút cạn ưu phiền
ra giêng có biết chim liền cánh chăng

nọ kia hoa bướm trinh băng
còn ta với ấy vỉnh hằng được đâu
hương xuân tình những bồi hồi
vần thơ thương cảm vận sầu vì ai

hương xuân bàng bạc nắng mai
gió xuân hiu nhẹ phôi phai nổi niềm
trách chi ai lỡ lên thuyền
chiều xuân đọng lại bên miền thương yêu

tạc thù chén rượu sầu tiêu
cho điên đảo cả trời chiêu mông lung
hương xuân hoa cỏ nảo nùng
người buồn xuân tái bảo bùng con tim

hoa xuân vương vấn bên thềm
hởi nàng ngọc nữ diệu hiền nơi đâu
rượu đào pha trộn buồn đau
sầu ai ray rức một màu bi thương


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét