CHIỀU ĐÔNG
chiều hôm nay hồn đơn sao hoang vắng
tôi ước ao được ngấm bóng người xưa
một lần thôi dầu biết chẳng có thừa
bởi duyên phận bẻ bàng trong kiếp sống
tôi chợt tỉnh đây thật hay nằm mộng
ngấn hoa yêu bên trang blog hiện về
vẫn đượm màu trinh khiết thuở thuở đê mê
sưởi ấm lại hồn tôi bao năm tháng
entry nầy dành cho ai thời dĩ vảng
giờ post lại ghi dấu bóng người xưa
dầu chiều đông trời có đổ mưa thưa
vẫn thấy ấm tình tôi trong ký ức
cám ơn người vần thơ vương nét mực
màu trinh nguyên ray rức tháng năm xưa
hương thơ nhẹ rỉ rã trắng cơn mưa
khơi dỉ vảng trong hồn thơ miên viển
gánh hành trang bến đời nhiều lưu luyến
bụi thời gian phủ lấp tuổi mộng hồng
tôi một mình dong ruổi chốn mênh mông
khi hụp lặn giữa biển đời sóng gió
màu áo trắng không tàn phai tâm nó
mỗi khi buồn tôi mơ vọng mưa rơi
ngược thời gian theo dĩ vảng dòng đời
tôi nhớ lại áo trắng thời đi học
chiều đông lặng nhìn ai bên xóm vắng
chiếc cầu nghiêng nắng rắc lối xanh mờ
sợi nắng vàng quyện khói trắng vương tơ
tiếng chim hót trên nhành cau lảnh lót
hương lúa chín vọng đồng lang man mác
hàng dừa reo nặng trĩu trái đong đưa
mây nhở buồn bay chậm giữa trời trưa
lối mòn nhỏ thuở xưa chừng vương vấn
con kênh lặng cỏ vờn hoa chen lẫn
màu trong xanh hờ hửng chảy xuôi dòng
bờ kênh ấy say lòng trong giấc mộng
sóng vai kề đôi bóng thả hồn trôi
chiều đông nao in sâu vào ký ức
nét nguyên sơ ray rức trái tim son
dòng thời gian đậm lại mảnh tình con
dư âm vọng đam mê chiều đông lạnh
kỹ niệm xưa trong tâm dường muôn thuở
chẳng phai nhòa ký ức thuở nguyên sơ
dầu hôm nay hai đứa rẻ duyên tơ
chiều đông đến tình như bừng sống lại
chiều hôm nay hồn đơn sao hoang vắng
tôi ước ao được ngấm bóng người xưa
một lần thôi dầu biết chẳng có thừa
bởi duyên phận bẻ bàng trong kiếp sống
tôi chợt tỉnh đây thật hay nằm mộng
ngấn hoa yêu bên trang blog hiện về
vẫn đượm màu trinh khiết thuở thuở đê mê
sưởi ấm lại hồn tôi bao năm tháng
entry nầy dành cho ai thời dĩ vảng
giờ post lại ghi dấu bóng người xưa
dầu chiều đông trời có đổ mưa thưa
vẫn thấy ấm tình tôi trong ký ức
cám ơn người vần thơ vương nét mực
màu trinh nguyên ray rức tháng năm xưa
hương thơ nhẹ rỉ rã trắng cơn mưa
khơi dỉ vảng trong hồn thơ miên viển
gánh hành trang bến đời nhiều lưu luyến
bụi thời gian phủ lấp tuổi mộng hồng
tôi một mình dong ruổi chốn mênh mông
khi hụp lặn giữa biển đời sóng gió
màu áo trắng không tàn phai tâm nó
mỗi khi buồn tôi mơ vọng mưa rơi
ngược thời gian theo dĩ vảng dòng đời
tôi nhớ lại áo trắng thời đi học
chiều đông lặng nhìn ai bên xóm vắng
chiếc cầu nghiêng nắng rắc lối xanh mờ
sợi nắng vàng quyện khói trắng vương tơ
tiếng chim hót trên nhành cau lảnh lót
hương lúa chín vọng đồng lang man mác
hàng dừa reo nặng trĩu trái đong đưa
mây nhở buồn bay chậm giữa trời trưa
lối mòn nhỏ thuở xưa chừng vương vấn
con kênh lặng cỏ vờn hoa chen lẫn
màu trong xanh hờ hửng chảy xuôi dòng
bờ kênh ấy say lòng trong giấc mộng
sóng vai kề đôi bóng thả hồn trôi
chiều đông nao in sâu vào ký ức
nét nguyên sơ ray rức trái tim son
dòng thời gian đậm lại mảnh tình con
dư âm vọng đam mê chiều đông lạnh
kỹ niệm xưa trong tâm dường muôn thuở
chẳng phai nhòa ký ức thuở nguyên sơ
dầu hôm nay hai đứa rẻ duyên tơ
chiều đông đến tình như bừng sống lại
chiều đông chuyển gió lạnh lòng
Trả lờiXóamưa đông nặng hạt bềnh bồng bóng trôi
từ ngày hai đứa chia phôi
nhìn đâu cũng thấy nổi sầu giăng giăng
.
lệ buồn thấm ướt gối chăng
đêm đông trở gió ngở rằng hình em
hoa quỳnh chỉ nở nửa đêm
gừng cay chỉ biết trong tim nghẹn ngào
.
nhớ câu muối mặn sóng trào
trăng soi đôi bóng hôm nào còn đây
gió đông lồng tóc mây bay
lồng len khuy áo trăng lay má hồng
.
em là biển cả mênh mông
anh như cánh bướm lượn vòng bên hoa
người đi đi mãi mãi xa
chiều đông nắng nhạt riêng ta nhặt sầu
Bao nhiêu thương nhớ trăm chiều
Trả lờiXóaGom vào đông nhớ bao điều hương hoa
Bây giờ nàng của người ta
Thì thôi hãy cứ xem là chuyện xưa
Ngày xưa thương mấy cho vừa
Trôi theo ngày tháng bao mùa đông sang
Thuyền tình tách bến sang ngang
Bao mùa lá rụng ngỡ ngàng thương đau
Ngày CN hồng thật vui nhé QM
ngọn gió hiu hiu mang nhiều nổi nhớ
Trả lờiXóagóc nhỏ tâm hồn vạn thuở không phai
biết rằng nàng giờ là của của ai
sao thương thương đấy sao sầu sầu vây
ngày xưa thương bấy bấy sao sao vừa
ngày nay người đã tách hai đôi dòng
ngở ngàng trăng lặng tiết hàn gió đông
bao mùa lá rụng cõi lòng thương đau