con đường
con đường xưa thuở còn cấp sách
nó nhỏ mòn ì ạch bùn trơn
nhưng kỹ niệm những lúc dỗi hờn
từng trái ổi xoa cơn hờn giận
còn đường nầy mỗi ngày đôi bận
như thân quen quanh quấn chân ta
ngõ về nhà dầu chẳng có xa
ta cứ kéo nó dài ra mãi
ngày hôm nay hai ta hoàn khải
bước phong vân hội trãi lối hoa
đường em đi bên cạnh người ta
mong anh có bên em sao được
anh cũng mong đường em chung bước
nghẹn ngào tim vô phước bơ vơ
để con tim trăn trở thẩn thơ
đêm dài tận ngẩn ngơ hối tiếc
đường em đi hoa xinh biên biếc
bướm lượn lờ xao xuyến cành xuân
chữ côi cút nghi ngại bâng khuâng
em mảnh tiến đường gần hạnh phúc
anh mong cầu đường mang ánh chúc
soi sáng lòng những lúc không anh
dầu nay tay chẳng tay đành
nhưng mãi mãi đưng phai anh nhé
họa vần thơ với người cặn kẻ
đường có dài nay lẻ bóng đi
gạt nổi sầu loan đậm hàng mi
em mảnh tiến xá gì gai góc
đường phía trước có nhiều cơn dóc
gai go khó nhọc mới an khang
xin chúc em vẹn chữ đá vàng
đường phía trước gấm loan lụa trãi
em nhớ rằng anh không gió phải
lay cành xuân ngăn ngại em đâu
dầu trong tim vạn nổi âu sầu
hình bóng ấy phai phôi nào được
đường phía trước em đi san sẽ
bóng mây che mát mẻ đường về
con đường anh vạn nẻo sơn khê
nhiều dốc đá gồ ghề rêu mốc
nhiều những đêm anh thường trằn trọc
con đường nào thuở học cùng đi
giờ mổi người mỗi nẻo phân kỳ
đường phía trước rèm mi ngấn lệ
con đường xưa thuở còn cấp sách
nó nhỏ mòn ì ạch bùn trơn
nhưng kỹ niệm những lúc dỗi hờn
từng trái ổi xoa cơn hờn giận
còn đường nầy mỗi ngày đôi bận
như thân quen quanh quấn chân ta
ngõ về nhà dầu chẳng có xa
ta cứ kéo nó dài ra mãi
ngày hôm nay hai ta hoàn khải
bước phong vân hội trãi lối hoa
đường em đi bên cạnh người ta
mong anh có bên em sao được
anh cũng mong đường em chung bước
nghẹn ngào tim vô phước bơ vơ
để con tim trăn trở thẩn thơ
đêm dài tận ngẩn ngơ hối tiếc
đường em đi hoa xinh biên biếc
bướm lượn lờ xao xuyến cành xuân
chữ côi cút nghi ngại bâng khuâng
em mảnh tiến đường gần hạnh phúc
anh mong cầu đường mang ánh chúc
soi sáng lòng những lúc không anh
dầu nay tay chẳng tay đành
nhưng mãi mãi đưng phai anh nhé
họa vần thơ với người cặn kẻ
đường có dài nay lẻ bóng đi
gạt nổi sầu loan đậm hàng mi
em mảnh tiến xá gì gai góc
đường phía trước có nhiều cơn dóc
gai go khó nhọc mới an khang
xin chúc em vẹn chữ đá vàng
đường phía trước gấm loan lụa trãi
em nhớ rằng anh không gió phải
lay cành xuân ngăn ngại em đâu
dầu trong tim vạn nổi âu sầu
hình bóng ấy phai phôi nào được
đường phía trước em đi san sẽ
bóng mây che mát mẻ đường về
con đường anh vạn nẻo sơn khê
nhiều dốc đá gồ ghề rêu mốc
nhiều những đêm anh thường trằn trọc
con đường nào thuở học cùng đi
giờ mổi người mỗi nẻo phân kỳ
đường phía trước rèm mi ngấn lệ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét