CÁNH PHƯỢNG HỒNG
phượng thắm hè về dạ nao nao
nhớ ai xao xuyến tim xót đau
mái trường kỹ niệm thân thương quá
lối nhỏ đường xưa gió rì rào
sân trường chiều nhạt in đôi bóng
đi sát kề vai má ửng hồng
nhè nhẹ nâng niu chùm phượng đỏ
em bảo tình ta thắm phượng hồng
ghế đá công viên như thầm nhủ
gói lòng êm ái giữa hồ thu
hai mắt nhấm nghiền môi chờ đợi
nụ hôn ngọt lịm cỏi mộng du
cũng lúc hè về ngày xưa củ
anh thay áo trắng bước quân hành
chiến trường loang lổ đầy bom giặc
trai tim in đậm ánh mày xanh
hôm nay người lính trở lại trường
tìm lại người thương thuở vấn vương
trường xưa hàng phượng vẫn như xưa
chỉ thiếu cành lan thiếu môi hường
áo trắng hôm nào thân thương ấy
biền biệt xa khơi hởi ai đây
hòa bình an ổn tim không ổn
càng nhói càng đau xót liểu mai
lặng lẻ điếm từng bước đường về
nghe lòng nặng trỉu tim tái tê
em nở ra đi quên lời hẹn
sang tay người lạ bỏ xa quê
ghế lạnh công viên buồn cô quạnh
hơi lạnh từ tim lạnh chuyền quanh
sóng hồ lấp lánh trăng mờ nhạt
cô độc đêm về lạnh tim anh
cũng hạ ngày nay ôi chát đắng
thiếu em hạ trắng xóa tim chăng
người lính âm thầm nhìn sao lạc
cỏi trời xa thẩm lạc mỹ nhân
phượng thắm hè về dạ nao nao
nhớ ai xao xuyến tim xót đau
mái trường kỹ niệm thân thương quá
lối nhỏ đường xưa gió rì rào
sân trường chiều nhạt in đôi bóng
đi sát kề vai má ửng hồng
nhè nhẹ nâng niu chùm phượng đỏ
em bảo tình ta thắm phượng hồng
ghế đá công viên như thầm nhủ
gói lòng êm ái giữa hồ thu
hai mắt nhấm nghiền môi chờ đợi
nụ hôn ngọt lịm cỏi mộng du
cũng lúc hè về ngày xưa củ
anh thay áo trắng bước quân hành
chiến trường loang lổ đầy bom giặc
trai tim in đậm ánh mày xanh
hôm nay người lính trở lại trường
tìm lại người thương thuở vấn vương
trường xưa hàng phượng vẫn như xưa
chỉ thiếu cành lan thiếu môi hường
áo trắng hôm nào thân thương ấy
biền biệt xa khơi hởi ai đây
hòa bình an ổn tim không ổn
càng nhói càng đau xót liểu mai
lặng lẻ điếm từng bước đường về
nghe lòng nặng trỉu tim tái tê
em nở ra đi quên lời hẹn
sang tay người lạ bỏ xa quê
ghế lạnh công viên buồn cô quạnh
hơi lạnh từ tim lạnh chuyền quanh
sóng hồ lấp lánh trăng mờ nhạt
cô độc đêm về lạnh tim anh
cũng hạ ngày nay ôi chát đắng
thiếu em hạ trắng xóa tim chăng
người lính âm thầm nhìn sao lạc
cỏi trời xa thẩm lạc mỹ nhân
thầm tiếc nuối trãi dài nét mực
Trả lờiXóaloang máu hồng màu hoa phượng đỏ
mái trường xưa người yêu bé nhỏ
ta giả từ dứt bỏ tòng chinh
đời thư sinh khoát màu áo lính
đem an lành thành phố bính an
chuông nhà thờ đổ nhịp ngân vang
người trai trẻ sa tràng đuổi giặc
trăng biên thùy lạnh lùng không sắc
gió đông sang se thắt nguồn tim
mơ trở về màu tím hồn nhiên
em trinh trắng diệu hiền xa thẩm
gìn giang sơn hậu phương yên ấm
trong có em và lắm người thân
dầu hy sinh tôi cũng chẳng cần
da sạm nắng tình yêu vẫn nở
trong trang sử vẫn còn bút hận
Trả lờiXóabọn bá quyền mấy bận can qua
giữ non sông truyền thống ông cha
đánh đuổi kẻ ngông nga tham vọng
xưa chiến công bạch đằng dậy sóng
kế lưu tích chiến trận đống đa
bảy mươi chín đuổi giặc tàu ra
nay lại đến biển đông chuốt hận
nọ hoàng sa anh hùng xa trận
khí hào hùng mấy bận can qua
tương quan lực lượng quả kém xa
đảo uất ức về tay tàu cộng
sự tham lam luôn nuôi ảo vọng
chiếm hoàng sa ôm mộng trường sa
thế nước yếu lòng tợ kinh kha
quyết gìn giữ nước nhà độc lập
bọn bá quyền lưởi bò dài lấp
biển đảo là tất đất ông cha
quyết giữ lấy dầu có can qua
anh hùng tử khí hùng chẳng tử
sự thiên lý luôn là như thử
đất nước nhà rạng chữ hào hùng
biển đông nầy mồ chôn tàu cộng
một bước ngoặc sử hồng nhuộm máu
thiện ác đáo đầu chung hửu đáo
chiếm nước người nghịch đạo thiên dung
đòn gậy đập lưng ông hửu dụng
nước nam ta rạng rở sử hồng