HẠ XA
nhớ chăng hạ ấy chia tay
phượng hồng ép vở trang đài luyến lưu
mắt em sầu vợi xa xôi
ngắt chùm phượng đỏ tỏ lời nhớ nhung
bao mùa hạ đến vô chung
bóng nàng xa tít nảo nùng tim xao
bao nhiêu hoài niệm thuở nao
theo mùa phượng đỏ bạc màu thế nhân
gặp cơn gió lạnh bâng khuâng
hàng phượng rụng lá mây ngàn bay xa
mỗi ngày mỗi nổi buồn qua
bảo giông thái thế lệ hoa ngấn sầu
phượng xưa giờ biết tìm đâu
người đi tách biệt phân ly hai đàng
trời như rấm rức mưa ngàn
chiều xô xát gió đài trang biệt mờ
để ai thương nhớ trông chờ
người đây kẻ đó đôi bờ thương đau
phượng hổng trang sách hư hao
hạ xa cõi mộng bỗng đâu trở về
người xưa sóng mắt si mê
tóc mây buông thả tái tê má hường
sương rơi ngấn hạt tơ vương
phất phơ áo trắng thân thương thuở nào
bờ môi ngọt lịm má đào
nụ hôn lưu luyến rạt rào mê say
bàn tay nắm lấy bàn tay
chìm trong đáy mắt hình ai tình sầu
đường xưa phượng đỏ còn đâu
bóng ai mờ nhạt qua cầu gió bay
say sưa giấc mộng trang đài
lảng quên hạ đỏnhạt phai phượng hồng
bây giờ hai nẻo nghịch dòng
tang thương con nước hoài mông vô thường
mới hay bến lạ ngàn phương
ngấn sầu ai dễ vấn vương lưới tình
nổi niềm thổn thức bên mình
cố nhân hạ cổ ân tình khôn phai
phượng hồng ép sách liêu trai
xa xôi tình hởi u hoài đài trang
từ ngày em bước sang ngang
bao mùa phượng đỏ hạ tàn trăng đêm
trường xưa mây trắng phủ im
hàng cây ghế đá chồng thêm nổi buồn
phượng hồng lưu bút lệ tuôn
nhớ tà áo trắng trĩu lòng thở than
rêu phong phủ kín hạ tàn
tiếng ve rầu rỉ cung đàn nhở tan
tro tàn lớp học buồn lan
hạ về lưu ảnh bóng nàng xa xâm
nụ cười chợt tắt trăng rằm
mùa hạ phượng đổ thì thầm tiếng yêu
trang thơ in đậm nàng kiều
em còn nhớ lấy liêu xiêu chân tình
em đi ngày tháng lặng thinh
ngày đêm tôi nhớ bóng hình trong tim
nhớ người áo trắng nảo phiền
tóc xanh ngày củ chồng thêm bạc đầu
nhớ người đất khách xa xôi
tôi như lạc lỏng nổi sầu hạ xa.
nhớ chăng hạ ấy chia tay
phượng hồng ép vở trang đài luyến lưu
mắt em sầu vợi xa xôi
ngắt chùm phượng đỏ tỏ lời nhớ nhung
bao mùa hạ đến vô chung
bóng nàng xa tít nảo nùng tim xao
bao nhiêu hoài niệm thuở nao
theo mùa phượng đỏ bạc màu thế nhân
gặp cơn gió lạnh bâng khuâng
hàng phượng rụng lá mây ngàn bay xa
mỗi ngày mỗi nổi buồn qua
bảo giông thái thế lệ hoa ngấn sầu
phượng xưa giờ biết tìm đâu
người đi tách biệt phân ly hai đàng
trời như rấm rức mưa ngàn
chiều xô xát gió đài trang biệt mờ
để ai thương nhớ trông chờ
người đây kẻ đó đôi bờ thương đau
phượng hổng trang sách hư hao
hạ xa cõi mộng bỗng đâu trở về
người xưa sóng mắt si mê
tóc mây buông thả tái tê má hường
sương rơi ngấn hạt tơ vương
phất phơ áo trắng thân thương thuở nào
bờ môi ngọt lịm má đào
nụ hôn lưu luyến rạt rào mê say
bàn tay nắm lấy bàn tay
chìm trong đáy mắt hình ai tình sầu
đường xưa phượng đỏ còn đâu
bóng ai mờ nhạt qua cầu gió bay
say sưa giấc mộng trang đài
lảng quên hạ đỏnhạt phai phượng hồng
bây giờ hai nẻo nghịch dòng
tang thương con nước hoài mông vô thường
mới hay bến lạ ngàn phương
ngấn sầu ai dễ vấn vương lưới tình
nổi niềm thổn thức bên mình
cố nhân hạ cổ ân tình khôn phai
phượng hồng ép sách liêu trai
xa xôi tình hởi u hoài đài trang
từ ngày em bước sang ngang
bao mùa phượng đỏ hạ tàn trăng đêm
trường xưa mây trắng phủ im
hàng cây ghế đá chồng thêm nổi buồn
phượng hồng lưu bút lệ tuôn
nhớ tà áo trắng trĩu lòng thở than
rêu phong phủ kín hạ tàn
tiếng ve rầu rỉ cung đàn nhở tan
tro tàn lớp học buồn lan
hạ về lưu ảnh bóng nàng xa xâm
nụ cười chợt tắt trăng rằm
mùa hạ phượng đổ thì thầm tiếng yêu
trang thơ in đậm nàng kiều
em còn nhớ lấy liêu xiêu chân tình
em đi ngày tháng lặng thinh
ngày đêm tôi nhớ bóng hình trong tim
nhớ người áo trắng nảo phiền
tóc xanh ngày củ chồng thêm bạc đầu
nhớ người đất khách xa xôi
tôi như lạc lỏng nổi sầu hạ xa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét