Họa xuân không còn mẹ
-
Một mùa xuân cũ đã đi qua
Một mùa xuân cũ khép nắng tà
Chim chiều khuất bóng bình yên nghĩ
-
Mẹ đã đi rồi, đi mãi mãi
Nắng tắt rồi, dầm dãi mưa ngâu
Con bây giờ, tìm mẹ nơi đâu
Ngoài kia văng vẳng, tiếng.. nhạn.. sầu
-
Nhớ mùa xuân ây xuân chưa trọn
Đếm canh tàn dưới ngọn đèn lu
Mẹ đi rồi, về chốn nghìn thu
Con an ủi, luật trời nên chấp nhận
-
Con vẫn biết đây là số phận
Kiếp thiên ban bạc trắng lửa hồng
Xuân qua xuân, lòng con vô vọng
Hai dòng châu lạnh nóng liên hồi
-
Mẹ đi rồi , về chốn xa xôi
Con cố gọi nhưng là vô vọng
Mùa xuân ấy chưa lần lắng đọng
Gió hiu hiu ngã bóng thu chiều
-
Rồi mùa xuân ấy, xuân đã xa
Hình bóng còn đây, mắt lệ nhòa
Chiều nay giọt nắng, về bên cửa
Mà lòng lạnh lẽo giửa tịch liêu
-
Nguyen Kieuoanh
Quang Minh Trần họa lại
-
trong sâu thẩm tiếng lòng con gọi khẻ
mẹ bây giờ vẫn còn mãi trong con
nghiã tình mẹ chan chứa ngập cả hồn
hình bóng ấy ngàn thu con nhớ mãi
-
xuân nay về hồn con nghe hoang dại
vẫn biết rằng qui luật kiếp nhân sinh
vẫn biết đơì là bến mộng vô hình
con vẫn nghe nhịp tim mình ngưng chảy
-
mùa xuân nầy buôn buồn thôi khó tả
nén tâm hương con nguyện đến mẹ hiền
câù chư phật độ sanh cảnh tây thiên
mẹ thanh thản an nhiên miền cực lạc
-
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét