Xuân nhớ
-
từ ngày em bước đi xa
ngôi làng quê nhỏ còn ta với sầu
bên người hạnh phút trăng sao
-
gió xa thổi nhẹ hương nàng
tôi ôm lấy gió mơ màng người thương
một mình với chữ tơ vương
mảnh mai sợi nắng nhở nhường giai nhân
-
gửi lên môi gió hôn tân
để vơi bao nổi bâng khuâng nhớ nàng
mong rằng tình đẹp sao ngàn
để thương để nhớ lên làn môi xinh
-
bẻ bàng bóng thỏ chập chình
ngở ngàng tan tác dáng hình em đâu
xứ người da diết héo sầu
bên kia đầm ấm còn tôi ngậm ngùi
-
lời thơ đọng ướt sương còi
nhặt sầu tim nhói nửa tôi nửa nàng
nhở khuya sao lụi trăng tàn
còn chăng giây phút bẻ bàng hoài mong
-
trời xuân chuyển gió lạnh lòng
mưa xuân nặng hạt bềnh bồng bóng trôi
từ ngày hai đứa chia phôi
nhìn đâu cũng thấy nổi sầu giăng giăng
-
lệ buồn thấm ướt gối chăn
đêm xuân trở gió ngở rằng hình em
hoa quỳnh chỉ nở nửa đêm
gừng cay chỉ biết trong tim nghẹn ngào
-
nhớ câu muối mặn sóng trào
trăng soi đôi bóng hôm nào còn đây
gió xuân lồng tóc mây bay
lồng len khuy áo trăng lay má hồng
-
em là biển cả mênh mông
anh như cánh bướm lượn vòng bên hoa
người đi đi mãi mãi xa
chiều xuân nắng nhạt riêng ta nhặt sầu
-
cánh chim khuất núi xa xôi
người đi mang cả tình đầu theo luôn
nổi niềm năm tháng dập dồn
chén khuya rượu đắng ngỏ hồn phân vân
-
âu là duyên số có phần
vùi chôn kỹ niệm xuân lần theo ai
bây giờ chia cách xuân nay
sầu dâng cao ngất bao ngày mới nguôi
-
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét