CÁNH PHƯỢNG HỒNG
phượng thắm hè về dạ nao nao
nhớ ai xao xuyến tim xót đau
mái trường kỹ niệm thân thương quá
lối nhỏ đường xưa gió rì rào
sân trường chiều nhạt in đôi bóng
đi sát kề vai má ửng hồng
nhè nhẹ nâng niu chùm phượng đỏ
em bảo tình ta thắm phượng hồng
ghế đá công viên như thầm nhủ
gói lòng êm ái giữa hồ thu
hai mắt nhấm nghiền môi chờ đợi
nụ hôn ngọt lịm cỏi mộng du
cũng lúc hè về ngày xưa củ
anh thay áo trắng bước quân hành
chiến trường loang lổ đầy bom giặc
trai tim in đậm ánh mày xanh
hôm nay người lính trở lại trường
tìm lại người thương thuở vấn vương
trường xưa hàng phượng vẫn như xưa
chỉ thiếu cành lan thiếu môi hường
áo trắng hôm nào thân thương ấy
biền biệt xa khơi hởi ai đây
hòa bình an ổn tim không ổn
càng nhói càng đau dáng liểu mai
lặng lẻ điếm từng bước đường về
nghe lòng nặng trỉu tim tái tê
em nở ra đi quên lời hẹn
sang tay người lạ bỏ xa quê
ghế lạnh công viên buồn cô quạnh
hơi lạnh từ tim lạnh chuyền nhanh
sóng hồ lấp lánh trăng mờ nhạt
cô độc đêm về lạnh tim anh
cũng hạ ngày nay ôi chát đắng
thiếu em hạ trắng xóa tim chăng
người lính âm thầm nhìn sao lạc
cỏi trời xa thẩm lạc mỹ nhân
nhớ ai xao xuyến tim xót đau
mái trường kỹ niệm thân thương quá
lối nhỏ đường xưa gió rì rào
sân trường chiều nhạt in đôi bóng
đi sát kề vai má ửng hồng
nhè nhẹ nâng niu chùm phượng đỏ
em bảo tình ta thắm phượng hồng
ghế đá công viên như thầm nhủ
gói lòng êm ái giữa hồ thu
hai mắt nhấm nghiền môi chờ đợi
nụ hôn ngọt lịm cỏi mộng du
cũng lúc hè về ngày xưa củ
anh thay áo trắng bước quân hành
chiến trường loang lổ đầy bom giặc
trai tim in đậm ánh mày xanh
hôm nay người lính trở lại trường
tìm lại người thương thuở vấn vương
trường xưa hàng phượng vẫn như xưa
chỉ thiếu cành lan thiếu môi hường
áo trắng hôm nào thân thương ấy
biền biệt xa khơi hởi ai đây
hòa bình an ổn tim không ổn
càng nhói càng đau dáng liểu mai
lặng lẻ điếm từng bước đường về
nghe lòng nặng trỉu tim tái tê
em nở ra đi quên lời hẹn
sang tay người lạ bỏ xa quê
ghế lạnh công viên buồn cô quạnh
hơi lạnh từ tim lạnh chuyền nhanh
sóng hồ lấp lánh trăng mờ nhạt
cô độc đêm về lạnh tim anh
cũng hạ ngày nay ôi chát đắng
thiếu em hạ trắng xóa tim chăng
người lính âm thầm nhìn sao lạc
cỏi trời xa thẩm lạc mỹ nhân
Quang Minh at 04/05/2012 09:49 pm comment
giá như hạt nhớ dễ cầm hai tay dâng đễ tri âm tạc lòng hồn trông bóng ngọc hương nồng rắc lên xác bướm thêm hồng sắc hoa sương đêm lạnh buốt cắt da biển khuya than thở bải xa một mình nhớ ai hạt nhớ lung linh hạt vương ngấn lệ sầu tình vì ai kiếp người sao mãi đắng cay giận trời ai oán đọa đài trớ trêu vì đâu tim nhói đau nhiều vần thơ lảng tử một chiều lang thang nàng rằng ví nhở hoa tàn còn ta lại ví cành vàng hoa trinh thôi đành chịu cảnh vọng tình trông về cỏi nhớ một mình thở than trông trăng lòng những mơ màng trăng tàn lòng những lệ tàn theo trăng nàng ơi gửi nhớ ai chăng người xa xa thẩm ngỏ ngăn giọt sầu thơ tình còn nặng trong đầu thời gian dầu có phai phôi chăng là trang thơ phảng phất nàng hoa nằm sâu ký ức chan hòa gió sương hạt tình ghi đậm má hường hạt si còn mãi can trường con tim
Quang Minh at 04/05/2012 08:48 pm comment
tiềm thức ơi sao nổi lạ lùng tấm chơn tình rực lửa trời trung dalat xưa bao kỹ niệm ung dung chàng chiến sĩ hào hùng tuấn dũng đây hồ hương sân gù rợp nắng nọ thác ren đó thung lủng tình yêu đường phố xưa trải nắng xế chiều nhà thờ lạnh đìu hiu tẻ lạnh nhớ xuân nào chối từ ảo ảnh nhưng làm sao thực cảnh lạt đây gặp lại ai qua trang blog của ai khiến tự nhủ tư duy tình cảm nét dịu dàng trong tà áo thướt tung cao lên theo ngọn gió xuân lang thả hồn ai tụ điểm hồ than in đậm mãi đường dài phố lạt lạt phố đèn khuya in đôi bóng hồ hương thông gọi tiếng tơ lòng sân gù rợp nắng tung tà áo gợi chút niệm lòng cõi hư không sang thăm bạn chia sẽ đôi dòng dalat xưa chạnh nổi niềm mong hồ hương xưa cạn nay đầy nước gợn gió sóng hồ lòng dậy sóng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét