Có những lúc em thấy mình xa lạ giữa những người quen thuộc... Cũng ánh mắt ấy, nụ cười ấy, giọng nói ấy... nhưng em thấy xa vời vợi...
Có những lúc em cười nhưng thấy nụ cười mình trống rỗng đến lạ... Cũng câu chuyện vui ấy, cũng cách pha trò ấy... nhưng em thấy cười mà trong lòng chống chếnh...
Có nhiều khi tôi thấy em sống không thật... Sao em không khóc, khóc thật to, khóc nức nở trên bờ vai của một ai đó khi em buồn, sao em không để mình mềm yếu, sao em cứ giấu vội đi những giọt nước mắt khi nó chưa kịp trào ra..!?! Tôi biết rõ những gì em đã, đang phải trải qua... Những trò đùa của số phận... Nhưng sao em lúc nào cũng cười, bộ cười thì em sẽ vui hơn sao!?! Sao lúc nào em cũng dễ tha thứ và dễ bao dung!?! Hay là vì mọi người bảo em cười thì sẽ dễ thương hơn!?! Có nhiều người bảo cuộc sống, số phận của mình là do thái độ... Nhưng tôi không tin điều đó! Em lúc nào cũng cười nhưng dường như cuộc đời em không phải là một con đường bằng phẳng... Không đâu, tôi biết rõ điều đó... Em không vui, và em đang ghét chính bản thân mình, em ghét sự giả dối nhưng bản thân em cũng giả dối với chính mình thì còn hỏi làm sao được nữa!?!
Có đôi khi tôi nhìn em từ một góc trong tâm hồn và tôi thấy mình bất lực...
Chỉ biết cầu mong cho một ngày nào đó bình yên sẽ đến với em... Mong một ngày không xa... và sẽ thật gần, có không!?!
Có những lúc em cười nhưng thấy nụ cười mình trống rỗng đến lạ... Cũng câu chuyện vui ấy, cũng cách pha trò ấy... nhưng em thấy cười mà trong lòng chống chếnh...
Có nhiều khi tôi thấy em sống không thật... Sao em không khóc, khóc thật to, khóc nức nở trên bờ vai của một ai đó khi em buồn, sao em không để mình mềm yếu, sao em cứ giấu vội đi những giọt nước mắt khi nó chưa kịp trào ra..!?! Tôi biết rõ những gì em đã, đang phải trải qua... Những trò đùa của số phận... Nhưng sao em lúc nào cũng cười, bộ cười thì em sẽ vui hơn sao!?! Sao lúc nào em cũng dễ tha thứ và dễ bao dung!?! Hay là vì mọi người bảo em cười thì sẽ dễ thương hơn!?! Có nhiều người bảo cuộc sống, số phận của mình là do thái độ... Nhưng tôi không tin điều đó! Em lúc nào cũng cười nhưng dường như cuộc đời em không phải là một con đường bằng phẳng... Không đâu, tôi biết rõ điều đó... Em không vui, và em đang ghét chính bản thân mình, em ghét sự giả dối nhưng bản thân em cũng giả dối với chính mình thì còn hỏi làm sao được nữa!?!
Có đôi khi tôi nhìn em từ một góc trong tâm hồn và tôi thấy mình bất lực...
Chỉ biết cầu mong cho một ngày nào đó bình yên sẽ đến với em... Mong một ngày không xa... và sẽ thật gần, có không!?!
Quang Minh at 06/26/2011 12:31 am comment
còn lại đây còn lại đây nguyên một tấm lòng hạ về nắng ấm sưởi tình nồng anh tô môi nhớ màu phượng đỏ che mát dung nhan cánh đóa hồng ghế đá chợt sầu ai lẻ bóng nhác buồn ngơ ngác giọt sương trong phút cuối hôm nào ta hợp mặt nghẹn ngào gạt lệ mắt đoanh tròng lối nhỏ vườn hông ai mở lối giờ như cỏ dại mọc u sầu hỏi mận ngày ấy còn nhung nhớ hay đã chào câu tạ từ rồi còn lại đây nguyên trong tim tôi vẫn chùm phượng vỹ thuở nào thôi trao tận người thương câu yêu mến cái tuổi học trò mộng ban đầu còn lại đây đây nổi bồi hồi mỗi lần gặp lại tim bối rối hoa phượng đỏ bao lần thay đổi lòng tôi vẫn vậy ai biết đâu hạ vắng sông thưa đò tách bến còn chăng thơ củ những trang mơ còn chăng mái ngói trường than thở em đã vu qui bỏ chữ chờ hôm nay anh lại vô tình bước những bước ngày nao ta trong tay nhưng kia ghế lạnh lòng tê tái em ở nơi nào em có hay
Quang Minh at 06/18/2011 09:06 pm comment
Anh cô đơn trên cỏi nhớ xưa ray rức trong tim nổi vơi đầy chân cứ bước không hề suy nghỉ đường hôm nay như thiếu ai đây ( sang thăm bạn minh tuyết chúc 1 tối ấm áp )
solarstorm at 06/17/2011 01:06 am comment
Có nhiều khi tôi thấy em sống không thật... Sao em không khóc, khóc thật to, khóc nức nở trên bờ vai của một ai đó khi em buồn, sao em không để mình mềm yếu, sao em cứ giấu vội đi những giọt nước mắt khi nó chưa kịp trào ra..!?! ... biết sao được bởi xung quanh em có quá nhiều bất hạnh và khổ đau, những ưu phiền của em chả là gì so với những khổ đau và bất hạnh của bao người... ... biết sao được khi bên em không có ai kia song hành, có lúc em cũng đã khóc, khóc một mình lặng lẽ,... cũng đã yếu mềm chông chênh sau bao ngày gồng mình tỏ ra mình mạnh mẽ... và cần lắm một bờ vai vững chãi, đầy tin tưởng .. và em vẫn đợi một ngày nào đó những bình yên cho em, một ngày thật gần, và em tin sẽ có ... Một vài lời chia sẻ cho em trong bài viết của bạn. Chúc bạn luôn an lành Minh Quang nhé ! Cảm ơn bạn vì bài viết.
Minh Quang at 06/17/2011 08:53 am reply
em đã biết đã yêu thạch thảo cành hoa buồn ảo nảo tận tim màu tím hoa chẳng tím hoa sim nhưng ray rức đắng cay ảo nảo ai ngắt đi cành hoa thạch thảo ép vào trang thơ nhớ hôm nào màu tím nhạt thấm vào tâm khảm cánh hoa buồn thu chết còn đâu
solarstorm at 06/17/2011 12:51 am comment
Cảm ơn bạn , bài viết cho thấy 1 tâm hồn thật nhạy cảm, thật tinh tế và sâu sắc Có những lúc em cười nhưng thấy nụ cười mình trống rỗng đến lạ... Cũng câu chuyện vui ấy, cũng cách pha trò ấy... nhưng em thấy cười mà trong lòng chống chếnh... Nhưng chí ít khi em cười mọi người xung quanh sẽ thấy ấm áp, và vui lây bởi nụ cười của em. Chẳng phải lúc nào đó bạn cũng sẽ cảm thấy nhẹ lòng và lạc quan hơn , yêu đời hơn... khi bắt gặp nụ cười lấp lánh nắng trên đường dẫu nụ cười ấy không nhất thiết là dành cho bạn. "không ai nghèo đến nỗi không thể mỉm cười một lần trong ngày,cũng không có ai giàu để sống mà không cần đến nụ cười của bạn bè, hàng xóm trong suốt cuộc đời" em đã nhận được niềm vui khi mỗi sớm mai bước trên đường gặp những nụ cười rạng rỡ, em thấy ngày mới đầy phấn chấn hơn em đã nhận được niềm vui khi mỗi chiều tan sở, những mệt mỏi căng thẳng khói bụi và kẹt xe dường như tan biến khi bắt gặp nụ cười ấm áp sẻ chia, em thấy giây phút bình yên vào cuối ngày và ấm áp những yêu thương khi trở về nhà.
Quang Minh at 06/14/2011 06:37 pm comment
QM ghé thăm bạn chúc bạn một tối an lành và hp nhé
Quang Minh at 06/12/2011 11:39 pm comment
giờ hoa kia nay có chậu rồi tui còn tui nữa để sầu thôi sắc hương thuở ấy dường thu sớm xin chụm thời gian trọn nghĩa câu
Quang Minh at 06/10/2011 08:25 am comment
tui là tôi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét