chẳng phải anh yêu màu sim tím
màu tím hoa sim tím buồn hiu
vì em thường mặc áo tím cà
trông đẹp trông buồn thoạt mến yêu
em bảo em cánh hoa trong gió
tóc đen huyền buông xỏa bờ vai
nét ôn nhu mê mệt tim ai
em lại bảo đêm trường trống trải
tà áo dài màu tím ngây thơ
anh mộng mơ lòng còn e ngại
bởi em sang cao cả trang đài
chẳng dám nghỉ u hoài thân phận
ngỏ nhà em thường lui mấy bận
vấn vương tình ngân ngấn lệ cay
bổng ngày nao biển giận hờn day
em cất bước vu loan biền biệt
một trời sầu tối sầm tim tím
tím từ tim tím lịm tình anh
dòng sông lạnh trăng nghiêng tự tử
màu tím yêu đành gửi trời xanh
cạnh bên chồng yến oanh vui vẻ
nơi chốn xa có kẻ tương tư
màu tím buồn từ dạo bao chừ
theo anh mãi đọa đài anh mãi
có dạo nhận thơ em biên lại
coi tình chết xin hãy quên nhau
màu áo tím nay đã nhạt nhàu
đổi thương nhớ xem nhau tình bạn
nhận thư em lòng mừng vô hạn
xem xong rồi lệ cảm tuông tuông
thôi từ nay anh nhặt chữ buồn
đem nhốt kín con tim muôn thuở
thời gian trôi như biển vờn bờ cát
Trả lờiXóalâu đài tình chóng sạt sóng biển lăn
còn chăng đây khoảng trống của băng khoăng
và tiếng êch gọi hồn đêm khuya lạnh
sang thăm bạn với chút tình cô quạnh
hai tâm hồn đơn lạnh lại gặp nhau
trời về đêm muôn vạn ánh trăng sao
nào soi thấu nổi đau tim băng giá