Có những lúc em thấy mình xa lạ giữa những người quen thuộc... Cũng ánh mắt ấy, nụ cười ấy, giọng nói ấy... nhưng em thấy xa vời vợi...
Có những lúc em cười nhưng thấy nụ cười mình trống rỗng đến lạ... Cũng câu chuyện vui ấy, cũng cách pha trò ấy... nhưng em thấy cười mà trong lòng chống chếnh...
Có nhiều khi tôi thấy em sống không thật... Sao em không khóc, khóc thật to, khóc nức nở trên bờ vai của một ai đó khi em buồn, sao em không để mình mềm yếu, sao em cứ giấu vội đi những giọt nước mắt khi nó chưa kịp trào ra..!?! Tôi biết rõ những gì em đã, đang phải trải qua... Những trò đùa của số phận... Nhưng sao em lúc nào cũng cười, bộ cười thì em sẽ vui hơn sao!?! Sao lúc nào em cũng dễ tha thứ và dễ bao dung!?! Hay là vì mọi người bảo em cười thì sẽ dễ thương hơn!?! Có nhiều người bảo cuộc sống, số phận của mình là do thái độ... Nhưng tôi không tin điều đó! Em lúc nào cũng cười nhưng dường như cuộc đời em không phải là một con đường bằng phẳng... Không đâu, tôi biết rõ điều đó... Em không vui, và em đang ghét chính bản thân mình, em ghét sự giả dối nhưng bản thân em cũng giả dối với chính mình thì còn hỏi làm sao được nữa!?!
Có đôi khi tôi nhìn em từ một góc trong tâm hồn và tôi thấy mình bất lực...
Chỉ biết cầu mong cho một ngày nào đó bình yên sẽ đến với em... Mong một ngày không xa... và sẽ thật gần, có không!?!
Có những lúc em cười nhưng thấy nụ cười mình trống rỗng đến lạ... Cũng câu chuyện vui ấy, cũng cách pha trò ấy... nhưng em thấy cười mà trong lòng chống chếnh...
Có nhiều khi tôi thấy em sống không thật... Sao em không khóc, khóc thật to, khóc nức nở trên bờ vai của một ai đó khi em buồn, sao em không để mình mềm yếu, sao em cứ giấu vội đi những giọt nước mắt khi nó chưa kịp trào ra..!?! Tôi biết rõ những gì em đã, đang phải trải qua... Những trò đùa của số phận... Nhưng sao em lúc nào cũng cười, bộ cười thì em sẽ vui hơn sao!?! Sao lúc nào em cũng dễ tha thứ và dễ bao dung!?! Hay là vì mọi người bảo em cười thì sẽ dễ thương hơn!?! Có nhiều người bảo cuộc sống, số phận của mình là do thái độ... Nhưng tôi không tin điều đó! Em lúc nào cũng cười nhưng dường như cuộc đời em không phải là một con đường bằng phẳng... Không đâu, tôi biết rõ điều đó... Em không vui, và em đang ghét chính bản thân mình, em ghét sự giả dối nhưng bản thân em cũng giả dối với chính mình thì còn hỏi làm sao được nữa!?!
Có đôi khi tôi nhìn em từ một góc trong tâm hồn và tôi thấy mình bất lực...
Chỉ biết cầu mong cho một ngày nào đó bình yên sẽ đến với em... Mong một ngày không xa... và sẽ thật gần, có không!?!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét