chiều buồn mây tím trôi xa
bến xưa nay đã còn ta với sầu
trách chi cánh nhạn bay rồi
ngỏ tim chợt hẹp qua cầu nhặt trăng
giá như thuở ấy mưa giăng
chiếc ô lưu dấu còn chăng hởi người
đường dài ấm áp chơi vơi
hạt mưa trêu chọc một thời nhớ nhung
giá như đừng có đi chung
nổi thương nào để nảo nùng cưu mang
giá như nàng chớ sang ngang
pháo hồng hoa cưới nát tan nổi lòng
trách sao con sáo sang sông
tình yêu em bảo sáng trong một thời
mắt nai đen láy thay lời
tóc mây theo gió rả rời hồn say
nhớ nào men rượu đêm dài
nâng chun rượu thảm u hoài con tim
lệ lòng khô cạn bao đêm
nhặt sầu anh để vào tim chiều buồn
lá rơi bao lá héo hon
là bao ray rức tình son thuở nào
mưa xuân ô đó nghẹn ngào
khăn trinh thấm lệ má đào ai kia
hồn ta sâu thẩm trăng khuya
mơ hoa bên ấy mơ vìa bên đây
mong em hạnh phúc tràn đầy
vui vầy duyên thấm đắm say lửa nồng
mong em êm ấm bên chồng
là anh mản nguyện tình trong sáng ngời
bến xưa nay đã còn ta với sầu
trách chi cánh nhạn bay rồi
ngỏ tim chợt hẹp qua cầu nhặt trăng
giá như thuở ấy mưa giăng
chiếc ô lưu dấu còn chăng hởi người
đường dài ấm áp chơi vơi
hạt mưa trêu chọc một thời nhớ nhung
giá như đừng có đi chung
nổi thương nào để nảo nùng cưu mang
giá như nàng chớ sang ngang
pháo hồng hoa cưới nát tan nổi lòng
trách sao con sáo sang sông
tình yêu em bảo sáng trong một thời
mắt nai đen láy thay lời
tóc mây theo gió rả rời hồn say
nhớ nào men rượu đêm dài
nâng chun rượu thảm u hoài con tim
lệ lòng khô cạn bao đêm
nhặt sầu anh để vào tim chiều buồn
lá rơi bao lá héo hon
là bao ray rức tình son thuở nào
mưa xuân ô đó nghẹn ngào
khăn trinh thấm lệ má đào ai kia
hồn ta sâu thẩm trăng khuya
mơ hoa bên ấy mơ vìa bên đây
mong em hạnh phúc tràn đầy
vui vầy duyên thấm đắm say lửa nồng
mong em êm ấm bên chồng
là anh mản nguyện tình trong sáng ngời
Quang Minh at 08/18/2010 11:56 pm comment
Nàng có khi nào nghỉ đến chăng
Tối về mở blog đọc hàng văn
Tình ấy anh đây lòng tỏ ngỏ
Một thời thương nhớ hởi cố nhân
Đừng có mĩm cười nát tim gan
Tôi gửi hồn tôi đỉnh núi ngàn
Tôi van nàng tôi van nàng đấy
Xin vớt hồn tôi đáy mắt nàng
Vần thơ yêu đã dày vò thảm
Kết mảnh trời thương dệt vỏng sầu
Đong đưa trước gió câu duyên nợ
Em nhặt đường tơ mở nổi âu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét