Thứ Tư, 20 tháng 6, 2018

Nhớ bạn hiền

Nhớ bạn hiền
-
lặng nhìn trăng sáng tỏa bên hiên
gió lay cành trúc nhớ bạn hiền
tha phương mấy nẻo sầu cay đắng
vai gầy gánh nặng nổi niềm riêng
-
năm tháng nghe chừng quá xa xôi
ly hương vò vỏ mấy thu rồi
hồn dâng kính mẹ tình cao cả
gió lạnh sầu lên vọng từng hồi
-
đêm thâu gửi bạn nổi nhớ mong
cánh thơ đông buốt trái tim nồng
bút nghiêng từng chữ lên trang blog
nhỏ xuống vần thơ thấm lệ lòng
-
thương mảnh má hồng nhớ cố hương
chiều đông mưa lạnh phủ trắng đường
tình em trang trãi phương trời lạ
gói chặt hồn thơ khóc dặm trường

Tình anh em

Tình anh em
-
thấm thoát thoi đưa tháng ngày qua
tình nghĩa anh em ấm chun trà
yêu thương tràn ngập hồn thơ trẻ
nổi nhớ người đi ngấn lệ nhòa
-
từ ngày anh em giã biệt nhau
cũng mùa đông ấy gió lao xao
hơi lạnh len buốt vào tâm khảm
một gánh hành trang vạn nổi đau
-
hởi người xa xứ nhớ chăng đây
trường xưa đường nhỏ lối xưa gầy
cánh phượng học trò thêu lối mộng
nổi nhớ hương tình trong đắm say
-
hôm nay cũng tiết đông xưa vậy
cũng gió lao xao cũng trăng gầy
lối mòn bít cỏ người xa tái
nổi nhớ bùng lên mảnh tình ngây
-
nhớ hạ thuở nào hai đứa đấy
bẻ cành phượng vỉ phút chia tay
bút mực vội ghi trên áo trắng
kỹ niệm tình ta những tháng ngày
-
tay nắm trong tay buồn da diết
ánh mắt nhìn nhau biệt giả từ
tình nghĩa anh em khôn xiết nhử
ấm áp tình duyên tuổi học trò
-
nọ kìa lối nhỏ cùng sóng bước
những hàng trinh nữ xếp xù gai
em cười bảo rằng ô cô gái
e thẹn mắc cở gặp chàng trai
-
hái hoa trinh nử cài trên tóc
trêu chọc cô em khóc bù loa
giả giận em đòi về mét mẹ
nhìn em làm nũng đẹp tiên nga
-
thắm thoát thoi đưa tháng ngày qua
giã biệt trường xưa mái ấm nhà
anh em xa cách trong hối tiếc
bỏ lại niềm thương nhói tim ta
-
nơi cõi xứ người em có biết
đông tàn hạ đên tiếng ve rên
nhớ em da diết buồn ray rức
mắc cở vô tình xếp lá ênh
-

Thứ Ba, 19 tháng 6, 2018

GIÓ THAN

GIÓ THAN
gió than thở nổi tình ai đó
mây lặng lờ buồn nọ bay trôi
trăng nghiêng nghiêng tình hởi tình sầu
mưa nước mắt rụa ràng ngập lối
thương mẹ nhiều con tim sám hối
nổi ưu tư chìm nổi biển sầu
bao đường đi bao lối bao cầu
bao giọt nhớ giọt châu ràng rụa
cánh én đơn dẩy dụa trời cao
lá chết vàng đêm đông rơi rả
ánh trăng nghiên nghiệt ngã xót xa
bóng mẹ yêu bàng bạc hương chiều
trong nổi nhớ như vừa dáng ngọc
nhìn lặng nhìn di ảnh khói hương
ôi se thắt định luật vô thường
nở cướp mất tình thương từ mẫu
chiếc võng kia kẻo kẹt âu sầu
như ôn lại những gì kỹ niệm
những trăn trở ân tình lưu điếm
mẹ hiền từng nương tựa thâu đêm
ôi ray rức trái tim nhứt nhối
biết mẹ đi muối mặn giọt sầu
còn gì chăng gió lạnh bờ môi
theo hương khói mơ màng bóng mẹ
một lần chỉ một lần thấy mẹ
nổi nhớ hồi qui ký con tim
giờ mẹ đâu và biết đâu tìm
trách cơn gió đưa xa bất biến
tình của mẹ cao hơn núi thái
lòng bao la hơn cả biển ngàn
phận làm con biết mấy chu toàn
công ơn mẹ khôn toan đền trả
hôm nay nầy vận lòng cô quả
mẹ mất đi mất cả người ôi
vần thơ nào tạ tội cho tôi
hồn trẻ dại giọt châu ràng rụa
thoảng bên tai gió luồn khe cửa
nhở mẹ hiện tựa ở bên con
phút nào thôi tâm mãi màu son
hầu ưu uất mẹ con đoàn tựu
gió than thay lời sầu ủ rủ
vẳng tiếng ru con ngủ thuở nao
tiếng mẹ xưa thắm thiết ngọt ngào
vẫn đọng lại tuôn trào lệ ngọc
trang thơ nhớ hồn thơ xẽ dọc
mẹ giờ đây có biết hay chăng
thương mẹ hiền lệ mặn thấm khăn
trông di ảnh khôn chăng tiều tụy

Nhớ mẹ

Nhớ mẹ
nay đã lớn xa nhà vạn dậm
hồi tâm về hoài mông cố hương
nhớ mẹ hiền hai nắng gió sương
đời tần tảo lệ nhường ràn rụa
nay mẹ già mái tóc bạc phao
khi trời chuyển nhứt đau xương cốt
thương mẹ nhiều con thơ dại dột
đễ mẹ trông vòi vọi xa xôi
muồn gần mẹ đôi chút nào thôi
ôn kỹ niệm trong nôi ru ngũ
thời quá khứ tình thương ấp ủ
thắm chan hòa mẫu tử thiêng liêng
muốn gần mẹ giây phút bình yên
an lòng trẻ tha phương xứ lạ
khi đông về gió hàn se lạnh
nhớ mẹ yêu chạnh lệ ngấn lan
thân xứ xa nhớ mẹ thở than
mong được ở gần bên từ mẫu
nghe tin bão lòng con nóng hổi
mẹ quê nhà đến nổi nào không
nhớ mẹ yêu nổi nhớ dài mong
trăng nghiêng khuyết lệ lòng tuôn đổ
bóng mẹ hiền bao năm gian khổ
hy sinh đời dạy dỗ con ngoan
ngày hôm nay lớn khôn nắng hạn
xa quê nhà kiếp tạm gian truân
vì tương lai nước mắt rưng rưng
thương mẹ lắm cực thân cũng ráng
mong một ngày trời quang sáng lạng
con trở về làm rạng tông môn
lời mẹ dạy dầu nay lớn khôn
luôn tâm nguyện di ngôn từ mẫu

Hoài niệm mẹ mất

Hoài niệm mẹ mất
mẹ ra đi tiết đông sầu hiu quạnh
nhục thân người trầm lặng cả không gian
hình hài mẹ tẩn liệm tấm áo quan
giữa hương khói màu tang sầu lả chả
trời sang đông sao vô tình nghiệt ngã
đưa mẹ về miền đất lạnh thiên thu
mảnh hồn con thổn thức cảnh hoang vu
khăn trắng xóa thay lời tình vĩnh biệt
tôi tan nát cõi lòng bao thương tiếc
mẹ ra đi trong khói biếc mù sương
xe tang lạnh theo gió cuốn bụi đường
mây giăng phủ cõi hồn con thơ dại
mẹ ra đi vĩnh viễn không trở lại
cổ áo quan khép kín tấm từ thân
đưa mẹ hiền nằm lại dưới mộ phần
ôi đau xót trái tim dường đã vỡ
trước mắt con đất trời như sụp lỡ
con gào to nhưng chẳng thốt nên lời
cõi lòng như lạc lỏng giữa chơi vơi
mẹ nay đã giờ ra người thiên cổ
con quỳ xuống tận sâu sầu đáy mộ
ôm hình hài vĩnh biệt mãi mẹ yêu
mẹ đi rồi theo sương lạnh đông chiều
bỏ con dại bên dòng đời cô quạnh
trên hương án nhìn mẹ qua di ảnh
lòng kính thành nguyện đốt nén tâm hương
cầu cho mẹ vảng sanh cảnh tây phương
để con trọn cả đôi đường hiếu đạo
trong sâu thẩm tiếng lòng con cầu đáo
mong mẹ hiền an náo cảnh niết bàn
đức di đà phủ sáng ánh hào quang
tiếp hồn mẹ vĩnh hằng miền cực lạc
Y Chau

Noel buồn

Noel buồn
noel nay buồn dâng sông bể
tiếng tơ lòng khóc kể chúa nghe
giáng sinh sao tim thắt se se
như chia sẽ tim se lạnh giá
noel nay lòng tôi hóa đá
viết nét hờn loan tỏa không gian
mẹ mất rồi nổi nhớ mênh mang
tim tắt thở bẻ bàng hoa cỏ
đây kìa lá trầu têm hôm nọ
trầu thì xanh còn đó mẹ đâu
tiếng chuông ngân dường bảo ưu sầu
mừng thiên chúa ân sâu ban rọi
noel nay nổi buồn vòi vọi
đón giáng sinh trong cõi hoang tàn
mẹ đi xa dấu chấm bẻ bàng
hồn u uất khóc than nhớ mẹ
trái tim tôi ngậm sầu muôn lẽ
chúa hồng ân ban kẻ mồ côi
một tình thương ấm áp nhiệm mầu
con chiên nhỏ ân sâu thiên chúa
đón giáng sinh lạnh lòng vạn thủa
phố đông người như thủa hoang sơ
đèn cờ hoa rạng rở vụt mờ
trong tâm tối lặng lờ di ảnh
chuông giáo đường ngân vang lanh lảnh
chúa ra đời khi mẹ đi xa
chua hiển linh ban phước chan hòa
yên hồn trẻ lệ nhòa nhớ mẹ
suốt đêm dài tồi tìm lặng lẽ
bóng từ nghiêm hiện mãi trong tim
dưới áng hương di ảnh mẹ hiền
tôi đón chúa nổi niềm sầu héo
noel về tiết đông lạnh lẻo
lạnh tái tê nếu kéo tâm con
mẹ mất đi ngậm đắng bồ hòn
hìn bóng mẹ tường tồn tim lạnh
chúa giáng sinh đêm đông giá lạnh
cứu chúng sinh thoát cảnh đau thương
mong hồng ân thiên chúa soi đường
an hồn trẻ niềm thương từ mẫu

Nhớ mẹ

Nhớ mẹ
tôi khóc bi ai tràn đêm đông lạnh
giọt lệ lòng sao cạn nổi thương đau
giọt nhó thương giọt nhớ dấu giọt sầu 
hồn đau buốt xót xa tình từ mẫu
ai có biết cõi lòng tôi ủ rủ
cách muôn trùng nhớ mẹ nổi nhớ nhung
nhớ đông nào bên mẹ buổi tương phùng
nay cách biệt sầu đông vây nặng trĩu
trong sâu lắng tiếng lòng kêu réo gọi
mẹ bây giờ mờ mịt ở phương xa
hình mẫu tử thiết tha chữ đậm đà
trăng khuya lạnh khó nhòa trong ký ức
tiết đông hàn hồn tôi nghe oi bức
kiếp nhân sinh quy luật chữ vô thường
ôm đau xót ngở ngang nổi đoạn trường
gây thương nhớ sầu đong nguồn tim lạnh
mẹ đi xa cõi lòng tôi hiu quạnh
trống vắng về trăng lạnh khóc sương đêm
nhớ mẹ hiền thao thức những từng đêm
ôi da diết nổi niềm mồ côi mẹ
biết sẽ chia cùng ai vơi lòng trẻ
mẹ chết là ta thành kẻ mồ côi
tìm mẹ đâu chỉ ở lúc đêm thâu
trắng hồn quạnh âu sầu bên di ảnh

Giáng sinh buồn

Giáng sinh buồn
noel nay nổi buồn vòi vọi
đón giáng sinh trong cõi hoang tàn
mẹ đi xa dấu chấm bẻ bàng
hồn u uất khóc than nhớ mẹ
trái tim tôi ngậm sầu muôn lẽ
chúa hồng ân ban kẻ mồ côi
một tình thương ấm áp nhiệm mầu
con chiên nhỏ ân sâu thiên chúa
đón giáng sinh lạnh lòng vạn thủa
phố đông người như thủa hoang sơ
đèn cờ hoa rạng rở vụt mờ
trong tâm tối lặng lờ di ảnh
chuông giáo đường ngân vang lanh lảnh
chúa ra đời khi mẹ đi xa
chua hiển linh ban phước chan hòa
yên hồn trẻ lệ nhòa nhớ mẹ
suốt đêm dài tồi tìm lặng lẽ
bóng từ nghiêm hiện mãi trong tim
dưới áng hương di ảnh mẹ hiền
tôi đón chúa nổi niềm sầu héo
noel về tiết đông lạnh lẻo
lạnh tái tê nếu kéo tâm con
mẹ mất đi ngậm đắng bồ hòn
hìn bóng mẹ tường tồn tim lạnh
chúa giáng sinh đêm đông giá lạnh
cứu chúng sinh thoát cảnh đau thương
mong hồng ân thiên chúa soi đường
an hồn trẻ niềm thương từ mẫu

Nổi buồn mất mẹ

Nổi buồn mất mẹ
tiết đông chuyển gió cơn bảo lạnh
rét hồn bất hạnh mẹ ra đi
cơn bạo bệnh đàm ngăn nghẹn ngất
một chiều buồn hiu hắt lìa dương
chữ hiếu đạo con dường chưa đáp
công sanh thành biển lấp sao đầy
tình cao cả núi cao chất ngất
mẹ đi xa u uất hồn con
nhớ thuở cha hy sinh vì nước
con trong nôi mẹ khổ dường nao
lo tần tảo nuôi con khôn lớn
mong ngay sau thành đạt danh cao
giờ thành nhân con chưa phận hiếu
mẹ mất rồi nặng chiểu lòng con
trước áng linh mờ ảo hương son
hình ảnh mẹ diệu dàng trìu mến
như nhìn con nhắn đến điều chi
bên di ảnh lòng những lâm ly
còn đâu nửa hình hài từ mẫu
mất mẹ rồi như mất hướng đi
mẹ ơi con gào to gió lạnh
tiết đông sầu hiu quạnh lòng con
mảnh khăn tang chít nổi bồn chồn
nghĩa trang lạnh trắng hồn trẻ dại
vẳng bên tai cung đàn tang hải
khóc cho mình biến cải ai bi
mất mẹ rồi trắng xóa chia ly
câu sanh tử từ dây xa cách
tìm mẹ trong đêm khuya mộng mỵ
gió lay cành rụng khóc sương đêm
tiếng dế than thể tiếng từ nghiêm
như nhắn gởi niềm thương từ mẫu
phút đắng lòng màn đêm tăm tối
đom đóm lòe tưởng mẹ đâu đây
mẹ ơi mẹ có biết hay hay
con nhớ mẹ lệ cay khóe mắt
kể từ nay đời con nghẹn thắt
mất mẹ rồi tìm gặp được đâu
mong cầu trên trời phật nhiệm mầu
rước hồn mẹ vảng sanh nước lạc
tây phương lạc cảnh mẹ an nhàn
bên chân phật vỉnh hằng phước báo
con khờ dại thành tâm cầu đáo
mong mẹ hiền ngộ đạo siêu sinh

MẸ ƠI

MẸ ƠI
vất vả bao ngày mẹ khổ đau
từ ngày cha mất tóc bạc phao
da nhăn má hớp chân rung yếu
nước mắt mẹ như ngân ngấn trào
khăn sầu mẹ khoát đã từ lâu
nhặt nhạnh tình côi thắm đỏ trầu
mượn vui tỏm tẻm trầu cau nhở
để quên những ngày vất vả thôi
mẹ nhường cho ta từng manh áo
từng miếng cơm canh mưa nắng vào
khi đông buốt mẹ ôm ủ ấm
lúc hè sang mẹ quạt canh thâu
mong con lớn mẹ trông từng phút
thấy con ngoan lòng mẹ hân hoan
đường con đi đã có mẹ sang
bao khúc khuỷu vòng tay gánh chịu
khi khôn lớn ra đi lập ngiệp
kiếm miếng cơm chuyển tiết đông xuân
nhớ quê nhà bóng mẹ còng lưng
nghe dạ xót ngút tầng tê tái
nước mắt mẹ hình khô đọng lại
ngàn nổi sầu vận tải thêm cao
mẹ ơi mẹ tiếng gọi trăng sao
mẹ có thấu lòng con trăn trở
bỗng một ngày chiều đông than thở
mẹ qua đời trời hởi lòng đau
đời của con lạnh lẻo hư hao
trống vắng mãi tâm bào se thắt
mất mẹ rồi như đèn vụt tắt
tối tâm về tim bắt tối tăm
đời con còn lại một vầng khăn
chít vỉnh viển đáy sầu cổ mộ

TÌNH MẸ

TÌNH MẸ
tình mẹ đó bài ca muôn vạn thuở
dầu không lời nổi nhớ chẳng hề vơi
tình mẹ sâu thâm thẩm tợ đất trời
bên đời trẻ mẹ âm thầm lặng lẽ
giọt mồ hôi từng hạt rơi nhè nhẹ
thấm mặn nồng ướt đẫm cả trang thư
vòng tay mẹ ôm trọn cả lòng từ
con thơ daị tuổi thơ nào đâu hiểu
vùng ký ức của một thời niên thiếu
con dỗi hờn bên áo trắng thư sinh
tuổi mộng mơ con nào nhớ bóng hình
mẹ vất vả cả đời vì con trẻ
đêm thầm lặng bên lời ru của mẹ
trông lớn dần mơ ước của đời con
mưa tầm tả bóng mẹ cuối đường mòn
vai gồng gánh nuôi con buồn ngấn lệ
thời gian qua mẹ tuổi già bóng xế
tóc phai màu bạc trắng nếp nhăn sâu
nhưng tình mẹ vẫn ấm thuở ban đầu
dưới mắt mẹ con luôn còn non dại
dầu hôm nay và mãi mãi ngày dài
con vẫn bé thời thơ ấu năm xưa
nghiã tình mẹ tả biết mấy cho vừa
tình mẹ mãi bản tình ca bất diệt
nhớ thương mẹ lòng con nghe biên biết
biển đông còn da diết mảnh tình son
trời bao la tình mẹ đó vẫn còn
theo con trẻ đời con luôn có mẹ

mẹ ơi !

mẹ ơi !
tôi chợt tỉnh hay đây đang nằm mộng
vu lan nay hoa hồng trắng đeo mang
mẹ tôi đâu tôi lại chít khăn tang
ôi duyên phận bẻ bàng tôi xa mẹ
giờ đây tôi tìm mẹ trong dĩ vảng
trong mơ hồ ảm đạm quá khứ qua
tìm hình bóng thân yêu của mẹ già
trong ngấn lệ lan nhòa qua di ảnh
sanh với tử nhạt hình thiên thu vọng
một đời người sương khói phủ trắng tay
đến hay đi cũng một nắm hình hài
hòa cát bụi chuổi ngày dài vô định
tình mẫu tử bao đêm hằng khắng khít
sớm tối nhau trần tục cảnh phù vân
giờ chia tay ngõ rẽ biển hồng trần
ôi than thở trăm năm tàn cuộc mộng
tình mẫu tử trần gian làm khách trọ
hợp rồi tan cảnh đó mãi chơi vơi
đọng trong tâm triết lý một cảnh đời
hư huyển hóa lệ rơi vương thọ khổ
đời danh lợi phủ quanh bầu giông tố
nẻo luân hồi xoay chuyển chữ tử sanh
trên bục thờ di ảnh đấng sanh thành
tâm tình gởi dòng lệ nhòa uất nghẹn
thuyền giải thoát bến bờ minh giác ngạn
cõi niết bàn sang lạc cảnh tây phang
cầu hương linh cho mẹ được vảng sanh
mùa báo hiếu vu lan con hiếu để
bên hương án dòng thơ nhòa ngấn lệ
kỹ niệm xưa mẹ để lại lòng con
bao nổi nhớ nhở dường đang lẩn trốn
khách hồng trần một chốn tùy duyên câu
biết tử sanh chuyện cảnh kiếp luân hồi
nhung nhớ vẫn nghìn sầu câu mẫu tử
vu lan về trong niềm thương pháp lữ
đóng tròn vai hai chữ mẹ con ta
ngày hôm nay vĩnh biệt cảnh ma ha
lòng trẻ dại cách xa hình bóng mẹ
đêm từng đêm con luôn gọi khe khẻ
mẹ luôn là bóng cả mãi che con —.

vu lan

vu lan
vu lan nay tôi cài hoa hồng trắng
mẹ đi xa trong chết lăng tâm hồn
giọt lệ buồn len nổi nhớ cô đơn
màu hoa trắng tình thương mẹ bất diệt
tôi lặng lẻ âm thầm bên chánh điện
lén nhìn người cài hoa đỏ lệ len
tôi cúi đầu mắt chẳng dám nhìn lên
thương nhớ mẹ nhịp tim mình thổn thức
tận nguồn tim nghèn nghẹn như ngăn tức
một nổi buồn mặn đắng lệ rèm mi
tôi lặng im nhìn thiên hạ hoan hỷ
màu hoa đỏ bông hồng còn cha mẹ
trong sâu lắng tâm hồn tôi kêu mẹ
mẹ ơi mẹ mãi mãi ở trong con
nghĩa tình mẹ chan chứa ngập cả hồn
hình từ mẫu ngàn thu con nhớ mãi
vu lan nay hồn tôi như hoang dại
tiết đông buồn cướp mất đấng sanh thành
vẫn biết rằng quy luật chữ tử sanh
nhưng tôi vẫn khôn ngăn dòng lệ chảy
ngày vu lan nhớ mẹ tim rung nhảy
dâng nén hương cầu nguyện đến mẹ hiền
mong trời phật đưa mẹ cảnh tây thiên
sống thanh thản an nhiên miền cực lạc
trên chánh điện tưởng mẹ trong mặc niệm
lòng kính thành dâng đốt nén tâm hương
cầu cho mẹ vảng sanh cảnh tây phương
là mong ước lòng con vu lan đẹp
đây vần thơ vu lan con ghi chép
nhớ mẹ hiền con khép nép cầu xin
nhờ phật trời ban bủa hộ phù minh
tiếp dẫn mẹ vảng sinh miền cực lạc
vu lan về cõi hồn con ngơ ngác
mẹ đâu còn tiếng nhạc của lòng con
mẹ đâu còn hiện tại chữ sắc son
chỉ nhớ mẹ lệ tràn qua di ảnh