Thứ Ba, 7 tháng 10, 2014

trăng khóc

trăng khóc
không nhìn hình ngở ra người lạ
bạn hiền kìa xa quá đi thôi
xem thơ mới biết nổi âu sầu
giọng thơ ấy mênh mang gió thổi
văn phong nhở như vầng trăng mộng
giọng du dương khúc nhạc gió đông
đã và đang ta họa thơ vào
tình nghĩa đó rạt rào dậy sóng
bờ môi cong lượn lờ hôn ấm
tim xót đau nghẹn ngất tình nồng
làn thu thủy sóng vổ nảo lòng
duyên ưu ái chập chồng biển nhớ
trời trêu xui khiến lần bở ngở
trang blog xưa hoa nở hương khuya
mình quen nhau tinh nhở chẳng lìa
đêm từng họa vần thơ dang dở
hai con tim không ngờ rộng mở
đón hương yêu than thở mưa rơi
chiếc ô nào giả dụ không rời
đường phố nhỏ giọt mưa lan mát
thoảng đâu đây nụ cười vui hát
khúc khích nầy ta tát nước đêm
tiếng đong đưa cành lá trăng nghiêng
sương in giọt nửa viền mắt ngọc
giờ nầy đâu trơ vành trăng khóc
gió lay hờn thổi tróc nguồn si
bòng nàng thơ xa tít phân kỳ
lệ tròn giọt sầu bi lẻ bạn
tay tình nay lạnh nhạt hoang mang
người nghoảnh mặt bước sang lối mới
bỏ tháng năm thâm tình chới với
hoa tím lòng đành đoạn rêu phong
kỹ niệm xưa em nhớ hay không
chiếc ô nhỏ cỏi lòng mở hội
giờ cớ chi nàng ra đi vội
để sau lưng trái ấu u sầu
vận vần thơ linh hồn rửa tội
tình duyên xưa vạn lối chong chênh
trăng khuya muộn như gọi thành tên
theo tiếng vạc ăn đêm mù mịt

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét