Thứ Tư, 12 tháng 2, 2014

xuân vắng

xuân vắng

mùa xuân pháo nổ đì đùng 
hoa đào lướt gió anh hùng lụy ai 
trăng thề lấp lửng hàng mai
phòng văn trống vắng trang đài buồn hiu 


nhớ ai má thắm yêu kiều
tóc thề buông thả phất phiêu gió gầy 
xuân lai tợ thể đông dây 
trái tim buốt giá hình ai nhạt nhòa

vắng em xuân vắng sắc hoa 
vắng em phố vắng tợ là nghĩa trang 
nắng xuân nhờn nhợt úa vàng 
lòng tôi trỉu nặng kho tàng đắng cay

xuân nầy chẳng có đào mai 
chỉ như hoa cỏ hoang rày đồi hoang
vắng em xuân chết trăng tàn
vắng em tim lạnh tợ làn khói hương

nổi lòng vấn vấn vương vương 
bầu trời đen thẩm vô thường hoang sơ 
xuân về nổi nhớ ngẩn ngơ
con tim buốt giá bao giờ vì ai
 .
 
 

1 nhận xét:

  1. từ ngày quen biết với nàng
    đêm đêm ngơ ngẩn mơ màng nàng thơ
    xuân về mai nở vàng mơ
    lượn lờ cánh bướm vẫn vơ hương tình

    bâng khuâng cơn sóng vô hình
    vổ vào tim thắt biển tình mông mênh
    nhớ nàng thầm gọi riêng tên
    suy tư làn khói quện lên bóng nàng

    có không một nửa trăng tàn
    giọt sương chớm đọng hương ngàn quỳnh hoa
    đã bao tân khổ lòng ta
    người dưng vương lấy xót xa đáy lòng

    hương xuân ngào ngạt nắng hồng
    mình mơ thánh nữ rót dòng lương duyên
    vần thơ trút cạn ưu phiền
    ra giêng có biết chim liền cánh chăng

    nọ kia hoa bướm trinh băng
    còn ta với ấy vỉnh hằng được đâu
    vần thơ trút cạn tình sầu
    vắng em anh nhớ giọt châu rụa ràng

    Trả lờiXóa