Thứ Hai, 10 tháng 10, 2016

Con tim sỏi đá

Con tim sỏi đá

gió ngàn thông gọi đỉnh cao
tình lên phố núi má đào ửng say
thu về trút cả mưa dai
em xinh xứ lạnh đọa đài tim ai

nét thu phố xá mày ngài
hồ thu soi ánh trăng gầy trang nghiêm
nhớ thu chung bước thảo nhiên
gió nâng tà áo vườn thiền tơ duyên

bên em ngày ấy nước tiên
nụ hôn vô niệm môi viền lâng lang
thu nay xứ lạnh tình mang
còn chăng thu héo trăng tàn đêm thâu

thu nay hiu quạnh thu sầu
lộng nhìn sóng nước tim xao má hường
cánh hồng giờ tận xa phương
còn chăng viên sõi nhớ thương tim buồn

gió ngàn trút giận mưa tuông
phố xưa đường vắng héo huông vỏ vàng
anh là viên đá giữa đàng
lở vương lở vấn bóng nàng thuở nao

biết yêu từ thuở thu nào
dầu tim rong bám hư hao bóng hình
vọt vàng viên đá lòng anh
trăng khuya hờ hẳng một cành hoa khôi

xứ người ở tận nơi đâu
biết chăng quê củ chén sầu ai mang
đá anh chợt nổi xốn xang
yêu người in đậm hình nàng trong tim

rong rêu một thuở vương tìm
con tim sỏi đá nổi niềm tim anh
xứ người xa tít trời xanh
ôm bao ưu ái anh dành riêng ai

rừng thông đá bổng chông gai
đỉnh cao nghiều nghiệu nắng chai tình nàng
ngõ xưa cỏ úa ghim đàng
gió ngàn xao xát lá vàng bay xa

giờ nhìn sóng nước chiều tà
bên hồ than thở còn ta một mình
đèn khuya in bóng tạo hình
nhở như em đã chúng tình có đôi

cỗng trường khép kín từ lâu
mơ tìm tà áo trắng nào xa xâm
thoạt nhiên ưu niệm tự tâm
tim anh hóa đá chai bầm từ đây

đá anh chợt thấy tim gầy
biết yêu ai đó có hay chăng nào
lối xưa trơ trọi trăng vào
vọng trên khung cửa má đào trong tim


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét