Thứ Năm, 16 tháng 2, 2017

phố núi

phố núi
vẫn mãi vần thơ hương tích cũ
nhớ về dĩ vãng buổi chiều xuân
người đi lầm lủi trời mưa bụi
phố núi sầu dâng nổi ưu tư
ai về phố núi nhớ chăng ai
bao xuân sao ngỡ tháng năm dài
khí lạnh bao quanh tim tù ngục
quyện hồn trinh nụ dã quỳ say
nhớ mãi người đi nhớ mãi người
nụ cười chết lặng hạt sương rơi
đêm khuya vàng vọt lòng u uất
gọi mãi tên người ứa lệ vơi
nếu có một ngày em biến mất
trời ơi tan nát trái tim anh
nếu nầy đừng nếu hởi biển xanh
anh là gió vờn quanh sóng biển
ngày xum hợp tan thành bọt biển
bờ môi ai hờn mát nụ hôn
con tim yêu ngọn lửa dập dồn
đốt thiêu hết vầng trăng kỹ niệm
tình đôi ta cung hàm bất biến
một nghiệm tình suy diễn con tim
điễm tiệm cận hơi thở im lìm
chung hòa nhịp đường dài tiếp tuyến
em có thành hạt mưa hoài niệm
vết hằn sâu lệ biến ngàn sao
trong màn đêm sao sáng má đào
anh sẽ ngắm tim đau oăn thắt
em ơi em xin đừng biến mất
cõi lòng anh rách nát nguồn tim
dầu em là hạt cát trinh nguyên
trong biển cả tình anh ôm ấp
phố núi chiều xuân mây sầu ngập
hồn thơ trơ trọi khắp không gian
vệt sương mù in bóng hình nàng
con tim chết bể ngàn cơn sóng vổ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét