Thứ Tư, 9 tháng 4, 2014

Nàng xuân

Nàng xuân

mênh mông biển rộng một cõi trời
thấm tình thu gợn ánh sao rơi
trăng huyền e thẹn như con gái
núp dưới cành thông hé miệng cười

anh từ dạo ấy biết yêu hoa
yêu nét hương thơm dáng thướt tha
yêu mắt nhung huyền hoa khéo vẻ
yêu làn da trắng nét ngọc ngà

bao đêm thao thức ai biết không
ồ chợt tim riêng một bóng hồng
làn hương quyến rủ màu tóc nhớ
xao xuyến trong anh mối tình nồng

nàng xuân ngày ấy đã theo chồng
còn lại trong anh nổi nhớ mong
em lên xe hoa lòng tan nát
anh đây anh cũng nát theo lòng

em vui gượng ấy cạnh bên chồng
bao nhiêu thơ nhớ thả trôi sông
hôm nay ai khóc tình tan vở
cánh liểu héo sầu ngấn lệ trong

em bảo anh rằng đừng nhớ nữa
đôi chân hờ hửng bước đường xưa
rặng trúc sao như buồn héo đọt
tợ nhở lòng anh chết nắng trưa

em ơi em có hiểu chăng em
anh thức hồn dâng điếu thuốc đêm
phà khói quyện thành em kiều diểm
tìm lại hình em trong trái tym

bỗng anh chợt nhớ ngày thơ ấu
hai đứa chơi diều trong gió lâu
ngước mắt nhìn theo trời xa thẩm
tìm lại trong em trái tym tôi
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét