Thứ Hai, 2 tháng 1, 2017

MẸ ƠI

MẸ ƠI

vất vả bao ngày mẹ khổ đau
từ ngày cha mất tóc bạc phao
da nhăn má hớp chân rung yếu
nước mắt mẹ như ngân ngấn trào

khăn sầu mẹ khoát đã từ lâu
nhặt nhạnh tình côi thắm đỏ trầu
mượn vui tỏm tẻm trầu cau nhở
để quên những ngày vất vả thôi

mẹ nhường cho ta từng manh áo
từng miếng cơm canh mưa nắng vào
khi đông buốt mẹ ôm ủ ấm
lúc hè sang mẹ quạt canh thâu

mong con lớn mẹ trông từng phút
thấy con ngoan lòng mẹ hân hoan
đường con đi đã có mẹ sang
bao khúc khuỷu vòng tay gánh chịu

khi khôn lớn ra đi lập ngiệp
kiếm miếng cơm chuyển tiết đông xuân
nhớ quê nhà bóng mẹ còng lưng
nghe dạ xót ngút tầng tê tái

nước mắt mẹ hình khô đọng lại
ngàn nổi sầu vận tải thêm cao
mẹ ơi mẹ tiếng gọi trăng sao
mẹ có thấu lòng con trăn trở

bỗng một ngày chiều đông than thở
mẹ qua đời trời hởi lòng đau
đời của con lạnh lẻo hư hao
trống vắng mãi tâm bào se thắt

mất mẹ rồi như đèn vụt tắt
tối tâm về tim bắt tối tăm
đời con còn lại một vầng khăn
chít vỉnh viển đáy sầu cổ mộ


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét